Liễu Nhân Nhân rùng ớn lạnh. Ở quê châu chấu chuyện lạ, nhưng tụ tập đông đúc thế thì hiếm thấy vô cùng...
Hạn hán sinh châu chấu. Liễu Nhân Nhân lo lắng, nếu xảy nạn châu chấu thì hậu quả khôn lường. Năm nay hạn hán, nhưng thôn nào cũng mất trắng. Như làng Song Khê... hoa màu tuy kém nhưng đến nỗi nào. nếu gặp nạn châu chấu... thì hoa màu kịp chín sẽ tàn phá trong chớp mắt.
Do dự một lát, Liễu Nhân Nhân đầu xe đạp, phóng ngược nhà ông Hoàng. Dù nữa, phát hiện điều bất thường thì thể ngơ như thấy.
"Nhân Nhân, em thế?" Thấy Liễu Nhân Nhân , Hoàng Tiểu Nguyệt ngạc nhiên hỏi. Ông Hoàng nghỉ buổi sáng nên cũng đang ở nhà.
Liễu Nhân Nhân kể chuyện thấy đám châu chấu, thêm: "Châu chấu sinh sản cực nhanh, nếu tìm cách khống chế, chẳng bao lâu nữa sợ là sẽ lan tràn thành dịch."
Nắng lâu ắt châu chấu, đạo lý từng trải như ông Hoàng thừa . Ông sa sầm mặt: "Năm nay châu chấu trong thôn đúng là nhiều hơn năm." dân làng ai nghĩ đến chuyện nạn châu chấu...
Liễu Nhân Nhân khuyên: "Thà tin là còn hơn , chuyện thể lơ là, cứ chuẩn cho chắc ăn chú ạ." Nếu làng Song Khê cho là cô chuyện bé xé to thì cô cũng đành chịu.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Ông Hoàng hiển nhiên nghĩ thế, ông dậy ngay: "Được, để chú báo với đội trưởng." Dù hoa màu ngoài đồng cũng là nguồn sống của cả làng trong năm tới, thể lơ là.
Liễu Nhân Nhân thêm gì nữa, về phương pháp diệt trừ châu chấu thì những nông dân lão luyện trong thôn chắc chắn rành hơn cô.
Hoàng Tiểu Nguyệt thấy cô về thì giữ : "Muộn , ở ăn cơm trưa em?"
Liễu Nhân Nhân từ chối: "Không chị ạ, em về báo cho cha với trong thôn chuyện nữa." Nếu nạn châu chấu bùng phát thật, thì cả vùng, thậm chí cả huyện, cả tỉnh đều ảnh hưởng.
Về đến làng Liễu, Liễu Nhân Nhân chạy thẳng đến nhà trưởng thôn Liễu Trường Toàn. ông nhà.
"Giờ chắc ông đang ở ngoài đồng." Vợ trưởng thôn, bà Lý Xuân Phương . Chỉ cần trong thôn đồng là ông Liễu Trường Toàn đó giám sát. Năm nay 80-90% diện tích đất canh tác của làng Liễu c.h.ế.t khô vì hạn, chỗ còn chắc vớt vát chút ít, thể bỏ mặc.
Liễu Nhân Nhân nhờ bà nhắn với ông chuyện phát hiện ổ châu chấu lớn ở làng Song Khê, cảnh báo nguy cơ nạn châu chấu.
Bà Lý Xuân Phương xong hoảng hốt: "Ông trời đúng là cho đường sống mà!" Hạn hán liên miên hai năm liền, giờ thêm nạn châu chấu... Đến lúc đó rau dại vỏ cây núi cũng chẳng còn, dân đen sống bằng gì?
Liễu Nhân Nhân cũng hoang mang: "Thế nên đề phòng thím ạ." Việc thể chậm trễ, chuẩn sẵn sàng ứng phó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-192-chau-chau.html.]
Bà Lý Xuân Phương hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bà ngay: "Thím đồng tìm bàn bạc ngay đây."
Về đến nhà, Liễu Nhân Nhân mồ hôi đầm đìa. Bà Khương Thúy Hoa hỏi: "Đi đưa thôi mà lâu thế con?"
Liễu Nhân Nhân uống ừng ực ngụm nước giếng mát lạnh, thở hắt : "Đừng nữa ơi, đường về con thấy một đàn châu chấu lớn lắm. Sợ dịch nên con tìm trưởng thôn báo cáo."
Nụ mặt bà Khương Thúy Hoa tắt ngấm, mắt trợn tròn: "Thật thế hả con?"
Liễu Nhân Nhân gật đầu: "Thật mà , chuyện con dám đùa. Chú Hoàng cũng bảo châu chấu ở làng Song Khê năm nay nhiều hơn năm. Giờ đang mùa sinh sản của chúng, cứ đà dễ bùng phát thành dịch."
Bà Khương Thúy Hoa kinh hãi: "Trời ơi, thế thì thế nào bây giờ."
Liễu Nhân Nhân gây hoang mang, nhưng . Nếu dịch bùng phát thật mà chuẩn gì thì thiệt hại càng nặng nề.
Liễu Nhân Nhân tính toán: "Chiều nay con xuống nhà con thu hoạch hết rau màu, còn khoai lang..." Nghĩ đến khoai đến lứa thu hoạch, dỡ lúc thì tiếc đứt ruột, cô bảo: "Con về may mấy tấm vải lớn, nếu châu chấu thì che ruộng khoai ."
Dùng nilon che thì tiện hơn nhưng giờ mua . Dùng rơm rạ phủ cũng , đốt lửa hun khói cũng nhưng hại đất. Nhà cô trồng ít khoai nên phiền lắm, may hai tấm vải lớn che là xong. Vải giặt vẫn dùng , lãng phí.
Bà Khương Thúy Hoa cũng bảo: "Lát nữa cũng khâu mấy tấm." Vườn nhà bà cũng trồng khoai lang. Liễu Nhân Nhân dân làng chuẩn thế nào, nhưng cô là .
Buổi chiều, cô ở nhà thu hoạch hết rau màu. Loại nào để lâu thì chất nhà kho, loại để thì đem phơi khô. Nắng to thế phơi một ngày là khô cong. Bí đỏ trồng góc tường cũng thu hết. Trong vườn chỉ còn dưa hấu chín và quả hai cây ăn quả. Ruộng dưa đến lúc đó cũng che , còn cây ăn quả cao quá đành chịu. Dù quả cũng còi cọc chẳng ngon lành gì, Liễu Nhân Nhân mặc kệ.
Cửa nẻo trong nhà cũng kiểm tra kỹ càng, bịt kín khe hở.
Hì hục cả buổi chiều mới xong việc nhà. Ngày mai cô định lên núi, dùng nilon che ruộng khoai , vất vả trồng trọt thể để châu chấu phá hoại . Nhà huyện thì lo, chỉ mảnh đất con con trồng rau tề nảy mầm. Hơn nữa huyện ruộng đồng, chắc châu chấu bay lên đấy .
Mặt trời sắp xuống núi, nhà họ Liễu và Cố Thành mới từ núi về. Cố Thành xách hai con gà rừng và một túi trứng gà rừng. Rau dại đào nhưng già quá nên cho nhà vợ thức ăn cho lợn.
Nghe Liễu Nhân Nhân kể chuyện châu chấu, mặt Cố Thành cũng nghiêm . Anh bảo: "Anh sang nhà trưởng thôn một chuyến."
Liễu Nhân Nhân thấy trời tối bèn bảo: "Hay tối nay ngủ đây ?"