Liễu Nhân Nhân nghĩ, đằng nào mai cô cũng lên núi một chuyến. Chi bằng tối nay ngủ ở quê, đỡ công mai vất vả. Ở quê quần áo đồ dùng đủ cả, cứ thế mà ở thôi.
Cố Thành tất nhiên ý kiến: "Được."
Liễu Nhân Nhân dọn dẹp phòng ngủ và bếp núc một chút, mới mấy ngày nên nhà cửa cũng bẩn lắm. Bữa tối đơn giản hai món: trứng xào ớt, đậu bắp luộc, hấp mấy cái bánh ngô.
Trong bữa cơm, Cố Thành kể bàn với trưởng thôn, ông Liễu Trường Toàn báo cáo việc lên ủy ban xã. Hy vọng xã sẽ thông báo xuống các thôn, thậm chí cả huyện để đề phòng. Dù nạn châu chấu thì cũng chuẩn . Mất mùa thế , hoa màu chịu nổi thêm một cú đ.ấ.m nữa .
Hôm , Cố Thành , Liễu Nhân Nhân gửi Cố Viêm Viêm sang nhà bà ngoại cõng gùi lên núi. Đến ruộng khoai, cô tưới nước nhổ cỏ . Sau đó mua một cuộn nilon lớn từ hệ thống. Hì hục cả buổi, Liễu Nhân Nhân phủ nilon kín cả ruộng khoai, dùng đất chèn kỹ các mép. Sợ phát hiện, cô còn rắc thêm cỏ dại và đất lên tấm nilon để ngụy trang.
Bận rộn một hồi, thời gian trôi nhanh, chớp mắt hơn bốn giờ chiều. Liễu Nhân Nhân mồ hôi nhễ nhại, nghỉ uống nước mười phút xuống núi, chẳng còn tâm trí mà tìm rau dại nữa.
Cô bà Khương Thúy Hoa đang đợi cô như đống lửa.
Thấy vẻ mặt hốt hoảng, Liễu Nhân Nhân vội hỏi: "Mẹ, chuyện gì thế?"
Bà Khương Thúy Hoa vỗ đùi đ.á.n.h đét cái: "Mẹ bảo, chiều nay làng Song Khê một đàn châu chấu lớn tấn công, phá sạch hoa màu ."
Nghe thiệt hại nặng nề lắm, hoa màu gặm trụi thùi lụi, châu chấu qua còn ngọn cỏ, ngoa chút nào.
Liễu Nhân Nhân kinh hãi: "Nhanh thế ạ!" Cô tưởng còn một thời gian nữa, ngờ nạn châu chấu đến nhanh . Mà là làng Song Khê dính chưởng...
Dịch bùng phát nhanh thế , tình hình làng Song Khê chắc thê t.h.ả.m lắm. Hôm qua mới cảnh báo, hôm nay tấn công. Dù họ tin lời cô thì một ngày cũng chẳng chuẩn gì nhiều. Tuy làng Song Khê chủ yếu trồng khoai lang, khoai tây, nhưng mùa củ lớn. Giờ châu chấu ăn trụi dây lá thì củ bên cũng chẳng lớn nổi nữa.
Bà Khương Thúy Hoa nhăn nhó mặt mày: "Thì đấy, hôm qua con mới nhắc, hôm nay ... Ông trời đúng là triệt đường sống của con mà. Không chị dâu ba con thế nào , thằng Minh Viễn chạy sang bên đấy, bảo nó ở với vợ hai hôm."
Sợ gặp châu chấu, Liễu Minh Viễn trang kín mít từ đầu đến chân. Kể cũng tội, trời nóng thế mà bọc kín như bưng, say nắng . tin dữ mà sang cũng , nhất là khi Hoàng Tiểu Nguyệt đang bụng mang chửa.
Bà Khương Thúy Hoa tiếp: "Làng chắc cũng sắp dính , hai ngày tới con với thằng Viêm Viêm đừng đường." Châu chấu di chuyển nhanh khủng khiếp, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ đến làng Liễu.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Liễu Nhân Nhân gật đầu: "Mẹ với cũng thế, việc gì thì đừng ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-193-nan-chau-chau.html.]
Sau khi về, Liễu Nhân Nhân dắt Cố Viêm Viêm nhà, cài then cửa cẩn thận. Cô nghĩ hai ngày thể để con rời khỏi tầm mắt .
"Mẹ ơi..." Cố Viêm Viêm ngước , ánh mắt ngây thơ. Mọi ngày giờ nó đang chơi với ch.ó con ngoài sân. Nhóc con hiếu động, nhốt trong nhà. Liễu Nhân Nhân chốt cửa cũng là để đề phòng nó lẻn ngoài chơi. Tình huống đặc biệt, cẩn thận vẫn hơn.
Cố Viêm Viêm còn bé quá, giảng giải lý lẽ nó cũng chẳng hiểu. Liễu Nhân Nhân xoa đầu con, hỏi: "Mẹ nấu cơm, con ăn gì nào?"
Nghe thấy ăn, mắt Cố Viêm Viêm sáng rực lên, nó nghiêng đầu nghĩ ngợi bảo: "Ăn... thịt thịt." Nhóc con thích nhất là kẹo, nhì là thịt. Trong nhà thịt tươi, trẻ con nên ăn nhiều thịt muối thịt khô.
Liễu Nhân Nhân thương lượng: "Nhà hết thịt , nấu cháo trứng rau chân vịt cho con nhé? Cho thêm thìa đường nữa chịu ?"
Đường ngọt lịm ngon tuyệt, Cố Viêm Viêm gật đầu lia lịa: "Vâng ạ!"
Liễu Nhân Nhân điều kiện: "Thế nấu cháo, con đây chơi với nhé?"
Cố Viêm Viêm ham chơi nhưng ham ăn hơn, nó bi bô: "Chơi... với ."
Thế là trong lúc Liễu Nhân Nhân nấu cơm, nhóc con ngoan ngoãn ghế đẩu, lật giở cuốn truyện tranh mua cho. Nó xem say sưa, tất nhiên chữ thì , nhưng tranh vẽ thì hiểu. Cố Viêm Viêm thích xem tranh, thỉnh thoảng thấy hình thú vị bắt kể chuyện cho .
Hôm nay Cố Thành về muộn, trong xưởng họp đột xuất. Trong huyện chỉ riêng làng Song Khê nạn châu chấu. Dân dĩ thực vi thiên (Dân lấy ăn trời). Hoa màu mất trắng thì nông dân sẽ là những đầu tiên chịu đói khổ.
Thế nên hôm nay nhiều nhà máy trong huyện họp khẩn cấp, bàn cách hỗ trợ các thôn chống dịch. Thậm chí khu vực thị trấn cũng nguy cơ châu chấu tấn công.
Lúc Liễu Nhân Nhân chuyển về huyện cũng dở. Ở quê nhà cửa kiên cố, lương thực thực phẩm đầy đủ, ngoài thì cả nhà vẫn sống một thời gian dài. Chứ ở huyện, nguồn cung ứng vật tư e là sẽ ngày càng khan hiếm, tiền chắc mua . Mà mua thì giá cũng cắt cổ.
Cố Thành cũng cùng suy nghĩ, bảo: "Mấy hôm nay ở quê luôn, xem tình hình thế nào ."
Liễu Nhân Nhân gật đầu, thêm: "Nếu biến gì thì tối cứ ngủ huyện, đỡ vất vả."
Cơm nước xong, Cố Thành kiểm tra cửa nẻo, mái nhà một lượt. Trong nhà còn mấy tấm vải dùng đến, Liễu Nhân Nhân may mấy bộ quần áo bảo hộ. Kiểu quần áo trùm kín mít từ đầu đến chân, chỉ hở mỗi khuôn mặt. May thêm mấy cái khẩu trang đeo là xong.
Không còn cách nào khác, châu chấu ăn thịt nhưng nó c.ắ.n đau điếng! Lúc thì còn quan tâm gì nóng với lạnh, nóng một tí còn hơn châu chấu c.ắ.n cho sưng .