Liễu Nhân Nhân giữ năm cân thịt dê để nhà ăn, trời lạnh thế thịt để một hai ngày cũng hỏng. Cô biếu nhà đẻ mười cân, nhà đông cho ít quá bõ dính răng. Ngoài còn ít nội tạng, cô bảo ba mang về luôn. Nội tạng dê nhiều nên cô cũng lười món kho.
Sau khi Liễu Minh Viễn về, Liễu Nhân Nhân chặt mấy khúc xương dê hầm cùng thịt. Cô ném vài thanh củi to bếp, để thịt ninh liu riu. Chuyến huyện cả lẫn về ít nhất cũng mất một tiếng, bếp củi cháy thoải mái.
Liễu Nhân Nhân xếp thịt còn sọt buộc xe đạp, phủ một lớp vải màn lên . Cô sang nhà đẻ chào một tiếng, nhờ bà Khương Thúy Hoa trông giúp Cố Viêm Viêm, đó đạp xe lên huyện.
Lần việc chính, Liễu Nhân Nhân đến thẳng nhà thím Lý. Ngạc nhiên là mở cửa thím Lý mà là một trai trẻ ngoài hai mươi. Cậu trông vài nét giống thím Lý, Liễu Nhân Nhân đoán chắc là con trai thím.
Thấy đối phương dò xét, Liễu Nhân Nhân chủ động : "...Chào đồng chí, tìm thím Lý đổi chút đồ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nghe đến đổi đồ, Lý Xuân Sơn thu ánh mắt dò xét, đáp: "Mẹ việc ngoài , sáng mai mới về." Nói xong, hỏi: "Cô đổi cái gì?"
Liễu Nhân Nhân ngẩn , một lát mới : "... mang ít thịt dê đến, định đổi lấy lương thực."
Đã đến đây chẳng lẽ mang về, thím Lý nhà nhưng con trai thím ở đây, giao dịch với cũng thế.
Thịt dê? Lý Xuân Sơn sững , sọt thịt dê đen nhánh của Liễu Nhân Nhân, ngạc nhiên: "Săn núi ?"
Liễu Nhân Nhân lấp lửng: "May mắn thôi, gặp con dê thương. yên tâm, thịt tươi roi rói!"
Lý Xuân Sơn lăn lộn buôn bán nhiều năm, qua là hàng thật giả. Cậu nhà lấy cái cân to . Chỗ thịt dê nặng hơn 89 cân một chút.
Xem Lý Xuân Sơn cũng thường xuyên phụ giúp buôn bán, hỏi: "Cô đổi lương thực thô lương thực tinh?"
Liễu Nhân Nhân tính toán bảo: "Đổi một nửa bột mì trắng, một nửa bột ngô ." Nhà điều kiện, Cố Viêm Viêm còn nhỏ, cô cho con ăn bột mì.
Lý Xuân Sơn cân nhắc một lát bảo: "Lương thực đang tăng giá, cô đổi thì chỗ thịt chỉ đổi 50 cân bột mì và 50 cân bột ngô thôi."
Do ảnh hưởng của nạn châu chấu, giá lương thực tăng là điều dễ hiểu. Thịt tất nhiên cũng tăng nhưng chóng mặt bằng lương thực. Theo giá thị trường hiện tại, 90 cân thịt dê chắc chắn giá trị hơn 50 cân bột mì và 50 cân bột ngô. họ là dân buôn bán, thể ăn công .
Liễu Nhân Nhân: "..."
Nhiều thịt dê thế mà chỉ đổi một trăm cân lương thực, đúng là ít, cô thấy thiệt thòi quá. Suy nghĩ một chút, cô quyết định chỉ bán một nửa thịt, đổi lấy 25 cân bột mì và 25 cân bột ngô. Số còn ... lát nữa cô bán thẳng cho hệ thống, mua lương thực từ trong đó , thế còn hời hơn.
Lý Xuân Sơn thấy cô đổi ý cũng gì thêm. Cô gái qua dạng thiếu tiền, chắc cũng chẳng thiếu ăn.
Rời nhà thím Lý, Liễu Nhân Nhân ghé qua khu tập thể, bán thịt cho hệ thống mua 25 cân gạo tẻ, 25 cân bột ngô. Thao tác một hồi, cô còn lãi hai ngàn đồng. Chẳng còn cách nào khác, ở thời đại , thịt bò thịt dê đắt hơn bột mì gạo tẻ nhiều. Huống hồ đây còn là dê núi tự nhiên. Dù thế nào thì vụ Liễu Nhân Nhân cũng lãi to.
Có xe đạp nên chở một trăm cân lương thực về cũng vấn đề gì. Liễu Nhân Nhân la cà nữa, thu dọn đồ đạc chuẩn về. Ra khỏi cửa, cô đồng hồ, sắp đến giờ Cố Thành tan . Nghĩ ngợi một chút, cô đầu xe, đến đây thì tiện đường qua xưởng sắt thép đợi chồng về cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-199-truong-tieu-uyen.html.]
"...Tìm Phó xưởng trưởng Cố ?" Tuy mới đến một nhưng bác bảo vệ nhận ngay vợ sếp.
Liễu Nhân Nhân e thẹn: "Cháu đợi tan về cùng, chứ ạ?"
"Tất nhiên là ." Bác bảo vệ hiểu ý, hỏi nhiều mà mời cô phòng chờ.
Đến giờ tan tầm, công nhân ùa như ong vỡ tổ. Xưởng sắt thép là nhà máy lớn, lương cao đãi ngộ nên xe đạp ít. Thoáng chốc Liễu Nhân Nhân hoa cả mắt. May mà bác bảo vệ tìm giúp. Cố Thành dáng cao lớn, khí chất nổi bật nên cũng khó tìm.
Vừa khỏi cửa, Cố Thành tiếng gọi. Quay đầu , thấy ngay Liễu Nhân Nhân đang tươi vẫy tay với .
"Sao em đến đây?" Cố Thành rảo bước nhanh về phía vợ, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên.
Liễu Nhân Nhân , định gì đó thì đột nhiên...
"Xưởng trưởng Cố!" Một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi bước tới. Cô để tóc ngắn ngang vai, da trắng, dáng mảnh khảnh nhưng trông tinh thần.
Cố Thành tới, vẻ mặt thản nhiên: "Đồng chí Tiểu Trương, việc gì ?"
Trương Tiểu Uyển chẳng việc gì cả, chỉ là tình cờ gặp nên buột miệng gọi. Nghe hỏi thế, cô ngượng, gãi đầu : "Không gì ạ, thấy ở đây nên em qua chào một tiếng thôi."
Cố Thành gật đầu, sang bảo Liễu Nhân Nhân: "Mình về thôi em."
Liễu Nhân Nhân: "...Vâng."
"Đồng chí cũng là công nhân trong xưởng ạ?" Thấy hai thiết, Trương Tiểu Uyển nhịn hỏi.
Liễu Nhân Nhân cô đầy ẩn ý: " của xưởng."
"Thế cô đây ? Người lạ xưởng sắt thép ." Nghe Liễu Nhân Nhân bảo công nhân, Trương Tiểu Uyển thở phào nhẹ nhõm.
kịp vui mừng thì cô Liễu Nhân Nhân tiếp: " đến đợi nhà tan về cùng, thế cũng ?"
Thời gọi vợ/chồng là "nhà " hoặc "ái nhân" ( yêu/ thương - cách gọi trang trọng thời bấy giờ). Liễu Nhân Nhân là để khẳng định chủ quyền.
Có lẽ ngờ đến mối quan hệ , Trương Tiểu Uyển kinh ngạc tột độ: "Cô... nhà á?"
Liễu Nhân Nhân gật đầu: "Sao thế, vấn đề gì ?"
"Không... gì." Trương Tiểu Uyển Cố Thành kết hôn.