Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 205: Hết khoai

Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:45:57
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

May mắn là mấy ngày tiếp theo Liễu Nhân Nhân thấy tin ai trong thôn thương.

 

Mấy ngày nay trời vẫn lạnh, cũng may tuyết lớn rơi liên miên, thường là rơi ban đêm, ban ngày trời tạnh. Tuyết đọng mặt đất tan cũng nhanh nên việc của ảnh hưởng quá nhiều.

 

Trong thôn còn xảy một chuyện lớn liên quan đến khoai lang Liễu Nhân Nhân trồng núi.

 

Vụ đào khoai Liễu Nhân Nhân giao cho mấy trai, cuối cùng vẫn xảy rắc rối. Mấy em mới đào hai bao tải mang về thì chuyện trồng khoai phát hiện. May là bắt gặp trực tiếp nhà họ Liễu đang đào trộm.

 

Ngày hôm mấy em lên núi định đào tiếp thì thấy... phát hiện ruộng khoai và đang hì hục đào bới. Khoai vốn là Liễu Nhân Nhân trồng trộm, họ cũng tiện nhận vơ, tranh giành ruộng khoai của riêng. Thế là mấy em đành ngậm bồ hòn ngọt, hậm hực về.

 

Bà Khương Thúy Hoa tin cũng tức điên . sự , cam lòng cũng vô dụng. Số khoai núi nhiều, nhưng bà cũng để khác hưởng lợi công như thế. Thế là bà sang tung tin ngoài.

 

Chỉ trong chốc lát, cả thôn nháo nhào cả lên. Nghe tin núi khoai lang, dân làng ùa lên như ong vỡ tổ. Cuối cùng, vì tranh giành chút khoai mà một đám suýt đ.á.n.h vỡ đầu. Dù khoai núi cũng là đồ vô chủ, của chùa ai chẳng chiếm, huống hồ là đồ ăn.

 

Kết quả, trưởng thôn chuyện liền bắt dân làng nộp hết khoai lang lên nhà ăn tập thể. Theo quy định, tài nguyên núi thuộc về tập thể. Dân làng phép tự ý khai hoang trồng trọt, nếu sẽ coi là ăn cắp của công.

 

Vì thế, những cướp khoai dù trong lòng cam tâm cũng đành giao nộp. Trong thôn chỉ một bộ phận nhỏ đào khoai, đông còn gì, đương nhiên họ tán thành việc nộp khoai cho tập thể. Như ai cũng chia một phần.

 

Liễu Nhân Nhân kể chuyện , cô cũng ngờ sự việc diễn biến như . Loanh quanh một hồi, cuối cùng khoai lang vẫn về tay dân làng, cũng chẳng .

 

" là hời cho bọn họ quá." Bà Khương Thúy Hoa vẫn ấm ức. Thực khoai đào núi cũng nhiều lắm, khi nhà họ Liễu lấy hai bao, chỗ còn chỉ bốn năm trăm cân. Nếu là năm mùa thì chỗ khoai chẳng thấm . giờ đang mất mùa, đừng bốn năm trăm cân, dù chỉ một cân khoai cũng khiến tranh giành sứt đầu mẻ trán.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Liễu Nhân Nhân chỉ an ủi : "Nộp cho nhà ăn cũng , ít nhất... đều cái ăn." Nhà cũng phần, tính cũng thiệt thòi lắm.

 

Bà Khương Thúy Hoa chỉ là tiếc của, chứ bảo giận lắm thì cũng hẳn, vì khoai vốn là của con gái. Hôm qua đào hai bao khoai cũng mang sang cho con gái . Liễu Nhân Nhân còn giận thì bà nữa.

 

Liễu Nhân Nhân thấy tiếc đống dây khoai, cô vốn định mang về cho lợn ăn. Ai ngờ giờ đến dây cũng chẳng còn, thời buổi đói kém, dây khoai cũng là thứ cứu đói, chẳng ai nỡ cho lợn ăn.

 

May mà tâm trí Liễu Nhân Nhân giờ cũng đặt chuyện khoai lang, cô đang dồn hết tâm sức đám rau trồng trong nhà. Chợt nghĩ điều gì, Liễu Nhân Nhân lảng sang chuyện khác: "Mẹ, đừng tiếc rẻ chỗ khoai nữa, con cho xem cái lắm."

 

Bà Khương Thúy Hoa quả nhiên thu hút: "...Cái gì thế con?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-205-het-khoai.html.]

Liễu Nhân Nhân vui thật sự, cô kéo tay ngoài: "Mẹ với con là ngay."

 

Thứ cô gì khác, chính là đám rau xanh trồng trong chuồng lợn. Sau mấy ngày chăm sóc kỹ lưỡng, cuối cùng cũng thành quả, rau nảy mầm. Trước đó Liễu Nhân Nhân gieo rau diếp, mầm đậu Hà Lan, xà lách và cải dầu. Loại ngắn ngày nhất là mầm đậu Hà Lan, mười ngày nửa tháng là ăn .

 

Lúc , mầm đậu Hà Lan nhú lên những chồi non xanh mướt, trông thích mắt. Bà Khương Thúy Hoa thấy, vui mừng đến mức suýt nên lời. Tuy mới chỉ là mầm non nhưng nếu gì bất trắc, chỉ vài ngày nữa là thể ngắt ngọn đậu Hà Lan xào ăn .

 

Nghĩ , bà Khương Thúy Hoa xúc động : "...Thật ngờ, thế mà trồng rau trong nhà thật, về nhà cũng dọn một phòng để trồng rau."

 

Tuy nhiên, khi trồng rau còn xây một cái lò sưởi đất, mà ở làng Liễu chẳng ai cái . Liễu Nhân Nhân liền bảo: "Để hôm nào con bảo Cố Thành sang dạy mấy cách xây lò." Bản cô cũng chỉ lơ mơ, nhỡ chỉ sai hỏng việc của nhà đẻ thì khổ, thôi cứ để Cố Thành đích hướng dẫn cho chắc ăn.

 

Bà Khương Thúy Hoa cũng nghĩ thế: "Vậy phiền con rể quá." Sớm xây xong lò ngày nào là sớm trồng rau ngày , bà Khương Thúy Hoa giờ do dự nữa, con mạnh dạn lên, nếu thì bánh từ trời rơi xuống cũng chẳng hứng .

 

Vì rau nảy mầm nên Liễu Nhân Nhân chăm sóc càng kỹ hơn. Thấy cọng cỏ nào là nhổ ngay. Ngoài tưới nước, còn bón phân, Liễu Nhân Nhân rắc thêm ít tro bếp, lá mục, và cả phân gà...

 

Khi Cố Thành về thì Liễu Nhân Nhân xong việc.

 

"Anh về ." Liễu Nhân Nhân tươi rói.

 

Thấy vợ vui vẻ, Cố Thành hỏi: "Sao hôm nay vui thế em?"

 

Liễu Nhân Nhân hớn hở giải thích: "Rau nảy mầm , vui ?" Nghĩ đến cảnh trời lạnh vẫn rau xanh mướt ăn, cô kìm niềm vui sướng.

 

Nghe tin , khóe miệng Cố Thành cũng nở nụ nhẹ, lấy cái túi treo xe đạp đưa cho Liễu Nhân Nhân.

 

Liễu Nhân Nhân ngẩn : "...Cái gì thế ?" Vừa mở túi xem, là một miếng thịt lợn tươi ngon, nạc mỡ đan xen.

 

Liễu Nhân Nhân reo lên: "Anh mua ?" Hồi ở quê, nếu cô lên huyện thì nhà hiếm khi ăn thịt tươi.

 

Cố Thành lắc đầu: "Không, đồng nghiệp cho đấy. Hôm qua nhận lời bán đồ nội thất cho ông , hôm nay ông cứ nằng nặc dúi cho miếng thịt ."

 

Tối qua Liễu Nhân Nhân Cố Thành kể chuyện , một đồng nghiệp của con trai sắp cưới vợ, đang cần mua một bộ đồ nội thất. Nghe tin Cố Thành bán, ông chốt luôn. Thời buổi thiếu thốn, kén chọn, cũng chẳng chê đồ cũ, miễn giá cả chăng là . Để bán cho nhanh gọn, Cố Thành chỉ lấy 60% giá gốc.

 

 

Loading...