Trong thôn rõ sự tình cứ xì xào bàn tán lưng, đoán già đoán non xem chuyện gì xảy .
Người quan tâm nhất đương nhiên vẫn là gia đình bên vợ. Bà Khương Thúy Hoa trong lòng bất an, bèn đội tuyết sang nhà Liễu Nhân Nhân hỏi cho lẽ.
Khi con rể nghỉ việc ở xưởng sắt thép và sắp quân ngũ, bà Khương Thúy Hoa sững sờ một lúc lâu...
Liễu Nhân Nhân áy náy: “Cũng tại con, với chuyện .”
Bà Khương Thúy Hoa ngẩn một hồi mới thốt lên: “Thật hả con? Cố Thành về đơn vị ?”
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Vâng, mấy hôm nữa là ạ.”
“Sao... đột ngột thế .” Nhất thời bà Khương Thúy Hoa gì, buột miệng hỏi: “Thế còn con, con tính thế nào?”
Đương nhiên bà lo nhất là con gái . Cố Thành về đơn vị thì con gái bà sống ? Còn cả đứa cháu ngoại nữa. Bà lo lắm chứ, tuy con gái ở quê cũng , nhưng vợ chồng cứ mỗi một nơi mãi cũng .
Liễu Nhân Nhân thật thà đáp: “Cố Thành bảo... về đơn vị xong sẽ xin cấp nhà, đến lúc đó con con sẽ theo quân.”
Nghe bà Khương Thúy Hoa mới thở phào: “Thế mất bao lâu?”
Liễu Nhân Nhân ngập ngừng: “...Cũng chắc chắn ạ, tầm một hai tháng gì đó.”
Bà Khương Thúy Hoa lo lắng: “Liệu xảy chuyện gì ngoài ý con?”
Nói thật lòng bà chẳng con rể chút nào. Mấy năm nay cả nhà sống ở quê, công ăn việc định, cơm no áo ấm, bao nhiêu. đây là công việc của con rể, bà là vợ cũng chẳng quyền can thiệp.
“Sao thế ạ...” Thấy căng thẳng, Liễu Nhân Nhân bật , “Chẳng lẽ sợ Cố Thành bỏ con con ?”
Bà Khương Thúy Hoa chép miệng: “Thì lo cho con mà.”
Liễu Nhân Nhân an ủi: “Mẹ đừng lo, chuyện gì ạ.” Dù chuyện gì thật thì một cô nuôi con cũng dư sức sống . Cô theo Cố Thành chủ yếu là Cố Viêm Viêm môi trường trưởng thành , con còn nhỏ thể thiếu sự dạy dỗ của cha. Tất nhiên những lời còn cô giữ trong lòng.
Bà Khương Thúy Hoa thở dài, lo cũng chẳng giải quyết gì, hỏi: “Bao giờ nó ?”
Liễu Nhân Nhân tính toán: “Chắc mấy hôm nữa thôi ạ, đợi thời tiết khá hơn chút .”
Sự , bà Khương Thúy Hoa đành chấp nhận: “Được , hôm nào nó sang tiễn.”
Liễu Nhân Nhân sực nhớ chuyện khác: “Mẹ, lợn ở nhà lớn thế nào ạ? Có đủ thức ăn ?” Cô tính nếu hết thức ăn thì nhân lúc Cố Thành còn ở nhà thịt luôn con lợn . Tiện thể ít thịt khô cho mang đường. Cô nuôi lợn cũng chẳng để kiếm tiền nên tiếc.
Nhắc đến lợn, bà Khương Thúy Hoa hớn hở hẳn: “Hai con lợn lớn nhanh như thổi, chắc nịch, ít cũng hai trăm cân . Con đừng lo, nhà còn mấy bao bột châu chấu, đủ ăn mấy tháng nữa. Đợi đến cuối năm, ba trăm cân... thì chắc chắn cũng hai trăm bảy tám chục cân!”
Nghĩ đến chuyện lợn còn lớn thêm mấy chục cân nữa, bà Khương Thúy Hoa sướng rơn, đến lúc đó bán khối tiền!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-210-dem-truoc-khi-di.html.]
Liễu Nhân Nhân: “...”
Thế thì thôi , thịt lúc cũng phí, chi bằng nuôi thêm thời gian nữa. Sau cô thịt khô gửi cho Cố Thành cũng .
Hai ngày , thời tiết ấm lên một chút, tuyết tan bớt, dân làng bắt đầu ngoài .
Trưa hôm đó ăn cơm xong, Cố Thành vác một bao lương thực sang nhà họ Cố. Hôm nay ngày đưa lương thực định kỳ. Hơn nữa mấy hôm đưa một đợt , nay sang... Người nhà họ Cố thấy lạ lắm.
Bà Cố tưởng con trai nghĩ thông suốt , hí hửng hỏi: “Sao, vợ mày chịu sống với mày nữa hả?” Nếu tự dưng con trai mang nhiều lương thực về thế, chắc chắn là cãi to ! Bà ngay mà, con dâu vun vén, sớm muộn gì cũng lộ đuôi hồ ly.
“Không .” Cố Thành giọng nhạt thếch, “Mẹ, con mang lương thực về nhà nữa.”
“Cái gì cơ?” Bà Cố đang chờ xem kịch , ngờ con trai phang cho câu xanh rờn, mặt bà biến sắc ngay lập tức, “Sao, ý của vợ mày đấy hả?”
Không đưa lương thực về thì bà đời nào chịu, nhà đông thế , lương thực thì sống bằng niềm tin ? Bà Cố nghĩ bụng, nếu đây là chủ ý của Liễu Nhân Nhân thì bà nhất định sang làng Liễu cho nhẽ! Không phụng dưỡng bố chồng là tội bất hiếu, cũng chẳng ai bênh .
Cố Thành: “...”
Anh cạn lời, chẳng hiểu cứ thích nghĩ cho Liễu Nhân Nhân thế .
Cố Thành thật: “Là do con thôi. Cha , hai hôm nữa con về đơn vị , thường xuyên về thăm nhà nữa.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lời thốt , cả nhà họ Cố c.h.ế.t lặng.
Ông Cố con trai út đầy vẻ tin nổi: “...Về đơn vị? Chẳng mày xuất ngũ ?”
“ đấy!” Bà Cố hồn, cũng ngơ ngác kém. Công việc huyện ngon nghẻ thế, về đơn vị gì?
Cố Thành tiện giải thích nhiều, chỉ : “Là thật đấy ạ, đơn vị gửi thư về giục con về trình diện gấp.”
Bà Cố vội vàng truy hỏi: “Về bộ đội tiếp tục lính ? Có tiền trợ cấp với tem phiếu ?”
Thấy Cố Thành gật đầu, bà Cố thở phào nhẹ nhõm, nhịn mắng: “Dù ở thì mày cũng quên cha , trong thôn mất mùa đói kém, mày mà bỏ mặc thì cả nhà c.h.ế.t đói hết.”
Người một nhà, đ.á.n.h gãy xương còn dính gân, cả nhà họ Cố mà sống khổ sở thì Cố Thành ở bên ngoài cũng chẳng còn mặt mũi nào.
“Bà cái kiểu gì thế!” Ông Cố trừng mắt quát bà. Họ cha , ăn của con là lẽ đương nhiên. cả chị dâu thì cái lý nào bắt em trai nuôi. Bà Cố cứ như cả cái nhà sống bám mỗi Cố Thành . Không thấy sắc mặt con trai cả đổi ?
Bà Cố chẳng thấy sai chỗ nào, lầm bầm: “ thật chứ sai .” Năm nay mất mùa, đồng áng thất bát, cả nhà công điểm cũng chẳng kiếm mấy hạt thóc. Nếu Cố Thành thì cũng như , gặm vỏ cây qua ngày .
Cố Thành bình thản : “Cha , con mang lương thực về nữa, sẽ như ngày , mỗi tháng con gửi biếu cha mười đồng.”
Mỗi tháng đưa lương thực, nhà họ Cố thể nào ăn hết , chắc chắn cũng tích trữ kha khá. Gần đây mang sang hai đợt, cũng ngót nghét 400 cân .