Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 216: Đào bẫy

Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:46:08
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không thể cứ nơm nớp lo sợ mãi thế , lợn rừng xuống núi thì chi bằng nghĩ cách tóm gọn chúng. Đào vài cái bẫy cũng chẳng mất mát gì to tát.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Liễu Minh Viễn vỡ lẽ: “...Cô út , thấy cách đấy!”

 

Nếu dùng cách bắt lợn rừng, trừ hại cho dân làng, ... mấy trăm cân thịt lợn rừng, chẳng một công đôi việc ?

 

Càng nghĩ càng thấy khả thi, Liễu Minh Viễn hào hứng : “Để về gọi thêm cha với hai sang giúp.” Đông cho nhanh.

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu, dặn thêm: “Anh bế Viêm Viêm về bên hộ em nhé, lát nữa em canh chừng cho .”

 

Nhỡ đang đào bẫy mà lợn rừng mò xuống thì nguy, Liễu Nhân Nhân canh chừng sẽ an hơn.

 

“Được.”

 

Việc nên chậm trễ, Liễu Minh Viễn bế Cố Viêm Viêm sang nhà bà ngoại. Trước đây mấy em nhà họ Liễu từng giúp Cố Thành đào bẫy núi nên giờ cũng chút kinh nghiệm.

 

Ba cha con hì hục đào bẫy, Liễu Nhân Nhân cạnh canh chừng, thỉnh thoảng cũng phụ một tay. Bận rộn cả ngày, bên ngoài sân vài cái hố sâu hoắm. Sợ vô ý rơi xuống, Liễu Nhân Nhân cắm biển cảnh báo bên cạnh.

 

Ông Liễu mấy cái hố to, hài lòng: “Thế thì yên tâm hơn hẳn.”

 

Sau khi phủ một lớp tuyết lên để ngụy trang, cái bẫy coi như thành.

 

Đêm hôm đó đang ngủ, Liễu Nhân Nhân bỗng giật tỉnh giấc bởi tiếng kêu t.h.ả.m thiết vọng từ xa. Nghe tiếng kêu... chắc là con mồi sập bẫy .

 

Bên ngoài tối đen như mực, Liễu Nhân Nhân đủ can đảm xem, bèn trở ngủ tiếp.

 

Sáng hôm trời hửng sáng, Liễu Nhân Nhân dậy. Nhìn ngoài chẳng thấy gì khác thường, lợn rừng chạy thoát rơi xuống bẫy, lúc cũng thấy động tĩnh gì. Trong nhà còn con nhỏ, cô dám mạo hiểm xem một .

 

Nghĩ ngợi một lát, Liễu Nhân Nhân gọi con ch.ó vàng thám thính. Chó vàng chạy nhanh, gặp lợn rừng cũng lo. Con ch.ó khôn ranh chạy ngoài một vòng ngay, sủa gâu gâu mấy tiếng với Liễu Nhân Nhân, ý dẫn cô ngoài. Liễu Nhân Nhân hiểu ý, chắc là nguy hiểm gì.

 

“Vàng giỏi lắm, lát nữa đồ ngon sẽ cho mày ăn thịt!”

 

Cố Viêm Viêm vẫn đang ngủ say. Liễu Nhân Nhân bếp lấy cái rìu, dắt con ch.ó vàng cửa.

 

Đến chỗ cái bẫy đầu tiên xuống... Liễu Nhân Nhân suýt ngất. Dưới hố là một con lợn rừng to tướng, nó chỉ thương nhẹ, c.h.ế.t. Nghe thấy tiếng động, con lợn dựng lông bờm, nhe hai cái răng nanh dài ngoằng, trừng mắt Liễu Nhân Nhân đầy hung dữ. Ánh mắt sắc lạnh và tàn bạo.

 

Tiếc là hố quá sâu, con lợn cách nào bò lên . Liễu Nhân Nhân thở phào nhẹ nhõm, sang cái bẫy tiếp theo...

 

Trời đất! Lại một con lợn rừng nữa, con còn to hơn con lúc nãy một vòng. Liễu Nhân Nhân đoán chắc đây là một cặp vợ chồng lợn rừng. Ngoài hai con lớn, mấy cái bẫy khác còn tóm ba con lợn con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-216-dao-bay.html.]

 

Liễu Nhân Nhân: “...”

 

Thế là tóm gọn cả nhà năm khẩu còn gì?

 

Mấy con lợn rơi xuống bẫy tuy thương nhẹ nhưng sức chiến đấu vẫn còn. Hai con lợn lớn thì Liễu Nhân Nhân chịu c.h.ế.t, đối phó nổi. mấy con lợn con thì... Cô mua hai cây thương dài từ hệ thống, chọc cho hai con lợn lớn thương nặng ...

 

Sau đó, một khi thì cho trót, cô xử lý luôn ba con lợn con. Năm con lợn rừng Liễu Nhân Nhân thể chiếm của riêng. bẫy là do nhà họ Liễu bỏ công đào, công lao cũng khổ lao, thể chia phần cho họ. Hơn nữa, một cô ăn hết ngần thịt.

 

Liễu Nhân Nhân suy tính một lát, quyết định bán một con lợn lớn và một con lợn con cho hệ thống... Thu hoạch tồi, hai con cộng cũng 400 cân thịt. Chỉ trong chốc lát, Liễu Nhân Nhân kiếm hơn 13.000 đồng. Cô gật đầu hài lòng.

 

Còn một con lợn lớn và hai con lợn con... Tranh thủ lúc ai qua , Liễu Nhân Nhân sai con ch.ó vàng sang nhà đẻ gọi .

 

Khoảng hai mươi phút , ba cha con ông Liễu hớt hải chạy sang. Ông Liễu vội hỏi: “Có chuyện gì thế con?” Động tĩnh tối qua ở xa nên ai thấy.

 

Liễu Nhân Nhân chỉ cái bẫy, : “Cha cứ .”

 

“Ối giời ơi!” Liễu Minh Viễn xuống hố, kinh ngạc đến ngây . Anh cả và hai cũng giấu nổi vẻ sững sờ.

 

Ông Liễu bình tĩnh hơn, con lợn rừng hố, hỏi: “Vết thương nó là do con ?”

 

Bẫy đào sâu nhưng sợ ngộ thương nên họ cắm chông vũ khí sắc nhọn gì bên . Mà vết thương con lợn rõ ràng là do vật sắc nhọn gây .

 

Cây thương Liễu Nhân Nhân thu kho của hệ thống, cô lấp lửng: “...Con dùng d.a.o dài chọc nó đấy.” Trong nhà đúng là một con d.a.o dài do Cố Thành rèn, nhưng nó cồng kềnh, so với cây thương của hệ thống.

 

Ông Liễu nghi ngờ gì, dặn dò: “Được , đừng chuyện nguy hiểm thế một nữa...” Nhìn trời càng lúc càng sáng, sợ qua , ông giục: “Mau khiêng lợn về thôi, lấp đất xóa dấu vết .”

 

Một lớn hai nhỏ, ba con lợn rừng khiêng sân nhà Liễu Nhân Nhân. Ý của ông Liễu là lợn thuộc về con gái.

 

Liễu Nhân Nhân lên tiếng: “...Cha , lát nữa lén mang ba con lợn về bên , cha con thích ăn thịt lợn rừng mà.”

 

Lời là thật, Liễu Nhân Nhân khoái món lắm, thịt tanh dai, bằng lợn nhà nuôi .

 

Ông Liễu thẳng: “Không ăn thì bán .” Con gái ông tháo vát, chắc chắn cách bán giá. Hơn nữa trời lạnh thế thịt để lâu, cứ túc tắc mà bán.

 

Liễu Nhân Nhân toát mồ hôi: “Cha, bẫy là do đào, đưa hết cho con . Vác lên huyện bán cũng mệt lắm, nhà con lấy .”

 

Lời mới lạ ! Phải khác thì tiền mà kiếm ? Ông Liễu nhíu mày: “Nói linh tinh.” Với nông dân, tiền kiếm là may mắn lắm , mệt một chút sá gì.

 

 

Loading...