Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 218: Thay đổi

Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:46:10
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ thể bộ, nghĩ Cố Viêm Viêm còn nhỏ, đường khi đòi bế nên Liễu Nhân Nhân mang theo gì nhiều. Cô chỉ bỏ túi hai cân thịt lợn rừng, định bụng mang cho Trương Minh Quyên.

 

Vừa nghỉ, mất một tiếng rưỡi mới đến nơi. Liễu Nhân Nhân dắt con bưu điện.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Trương Minh Quyên thấy Liễu Nhân Nhân dắt theo một bé trai, chủ động chào hỏi: "Cô đến ..."

 

Liễu Nhân Nhân dắt Cố Viêm Viêm gần, hạ giọng hỏi: "Có lấy thịt lợn ?"

 

Mắt Trương Minh Quyên sáng lên: "Cô thịt ?"

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu: " là thịt lợn rừng, mang hai cân, cô lấy thì để giá hai đồng một cân." Thời buổi , hai đồng một cân thịt lợn rừng là quá rẻ, nếu mua ở chỗ thím Lý thì bốn đồng. Liễu Nhân Nhân giờ chỉ bán lấy tiền mặt, tạm thời đổi đồ. Nếu theo quân thì mang tiền mặt vẫn tiện nhất.

 

Trương Minh Quyên tất nhiên chê, thịt lợn rừng cũng chán, cô tít mắt: " lấy, cảm ơn đồng chí nhé."

 

Liễu Nhân Nhân lắc đầu, lén đưa thịt cho Trương Minh Quyên. Thịt đựng trong túi kín đáo, ngoài là gì.

 

Xong việc, Liễu Nhân Nhân đến đợi điện thoại, Trương Minh Quyên lấy ghế mời cô chờ.

 

Liễu Nhân Nhân đợi mười phút. 10 giờ, chuông điện thoại reo, là Cố Thành gọi.

 

"Nhân Nhân ?" Đầu dây bên vang lên giọng quen thuộc.

 

Liễu Nhân Nhân cầm ống , khóe miệng khẽ cong lên: "Em đây."

 

"Ở nhà vẫn cả chứ em?" Cố Thành hỏi.

 

Liễu Nhân Nhân: "Vẫn ạ. À đúng , trong điện báo bảo chuyện ? Có chuyện gì xảy ?" Không hiểu trong lòng cô cứ thấy bất an.

 

Bên ... Cố Thành ngập ngừng một chút : "Xin em, cấp điều động đến nhậm chức ở quân khu khác, cho nên... chuyện theo quân chắc hoãn một thời gian."

 

Liễu Nhân Nhân thở phào nhẹ nhõm, cô cứ tưởng gặp chuyện gì, hóa chỉ là chuyện điều chuyển công tác.

 

Im lặng một lúc lâu thấy cô trả lời, Cố Thành càng thêm lo lắng, gượng gạo : "Quân khu mới ở ngoài đảo, điều kiện gian khổ lắm..." Ngoài đảo thiếu nước ngọt thiếu thực phẩm, tài nguyên khan hiếm, môi trường khắc nghiệt. Cố Thành vợ con theo chịu khổ, nhưng đây là quyết định của cấp , chỉ thể chấp hành.

 

Liễu Nhân Nhân chăm chú lắng , đó : "Đâu của , cần xin em . Anh cứ yên tâm, em với Viêm Viêm ở nhà vẫn , chỉ là đợi thêm một thời gian thôi mà, gì to tát . Huống hồ..."

 

Liễu Nhân Nhân tỏ hào hứng: "Em sống ở biển thì hải sản ăn hết ?" Từ lúc xuyên đến giờ cô bữa hải sản nào hồn. Cua, hàu, bào ngư, sò điệp... Nghĩ thôi thấy thèm, Liễu Nhân Nhân chẳng thấy sống ở biển cả.

 

Cố Thành bật : "Chỉ sợ đến lúc đó em ăn quen thôi."

 

"Sao chuyện đó ." Giọng Liễu Nhân Nhân vui vẻ hẳn lên, "Em nấu ăn ngon thế , học thêm mấy món hải sản nữa, đảm bảo ngon tuyệt."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-218-thay-doi.html.]

Nghe vợ , Cố Thành yên tâm hẳn.

 

Hai trò chuyện một lúc, đồng hồ đeo tay, bảo: "Nhân Nhân, lát nữa còn nhiệm vụ, chuyện khác để thư nhé?"

 

Liễu Nhân Nhân vội ngăn : "Khoan , em đưa Viêm Viêm cùng , chuyện với con mấy câu , ở nhà thằng bé cứ đòi tìm suốt."

 

Nói Liễu Nhân Nhân bế Cố Viêm Viêm lên, áp ống tai con, bảo con gọi bố. Cố Viêm Viêm mở to đôi mắt đen láy, tò mò cái điện thoại, bảo thế thì buột miệng gọi: "Bố..."

 

Nghe tiếng con trai bi bô, mũi Cố Thành cay cay: "Viêm Viêm ."

 

Nghe thấy giọng quen thuộc, mắt Cố Viêm Viêm đỏ hoe: "Bố... về nhà..." Nhóc con hai tuổi, ngày càng sõi.

 

Cố Thành giọng trầm ấm: "Viêm Viêm ở nhà ngoan lời nhé, đợi bố xong việc bố về đón con, ?"

 

Nghe bố bảo sẽ về đón, Cố Viêm Viêm gật đầu lia lịa: "Viêm Viêm... ngoan."

 

Lòng Cố Thành mềm nhũn: "Viêm Viêm ngoan lắm, đợi bố về bố mua đồ ngon cho con nhé."

 

Cố Viêm Viêm nín ngay: "Kẹo..." Nó nhớ bố mua kẹo hồ lô cho nó.

 

Cố Thành chiều con hết mực: "Được , mua kẹo cho Viêm Viêm ăn."

 

Hai bố con chuyện vài câu thì hết giờ, Cố Thành chào vợ một tiếng cúp máy. Liễu Nhân Nhân thì , nhưng Cố Viêm Viêm mếu máo, nước mắt ngắn nước mắt dài. Liễu Nhân Nhân thở dài, bế con khỏi bưu điện.

 

Gần trưa, để an ủi tâm hồn bé bỏng tổn thương của Cố Viêm Viêm, Liễu Nhân Nhân đưa con Tiệm cơm quốc doanh ăn trưa.

 

Do ảnh hưởng của bão tuyết, thực đơn hôm nay phong phú lắm, lượng cũng hạn. May mà Liễu Nhân Nhân đến sớm nên còn hai suất sườn xào chua ngọt. Cố Viêm Viêm thích đồ ngọt. Liễu Nhân Nhân gọi một suất sườn xào chua ngọt, một đĩa bí đỏ hấp. Món chính là một bát mì to. Hai con ăn chung là đủ no. Được gặm sườn chua chua ngọt ngọt, Cố Viêm Viêm vui vẻ hơn hẳn.

 

Ăn trưa xong, cô ghé Cung Tiêu Xã mua hai gói mì sợi, một gói điểm tâm và một hộp bánh quy.

 

Về đến làng, chẳng bao lâu Hoàng Tiểu Nguyệt tìm đến. Cô xách theo một rổ khoai lang: "Cha chị mới dỡ khoai, mang sang cho Viêm Viêm ăn ."

 

"Em cảm ơn chị ba." Liễu Nhân Nhân nhận lấy, hỏi: "Chị ba ơi, em mua thêm 50 cân khoai nữa ?" Vừa khoai tươi trong nhà ăn hết. Cô theo quân ngay, mua nhiều khoai một chút ăn dần cũng .

 

Hoàng Tiểu Nguyệt ngạc nhiên: "...Nhân Nhân, chẳng em sắp , mua nhiều thế ăn hết?"

 

Liễu Nhân Nhân bình thản giải thích: "Công việc của Cố Thành chút đổi, chuyện theo quân chắc hoãn mấy tháng nữa."

 

Sáng nay gọi điện, Cố Thành bảo điều đến quân khu mới. Bên đó nhà ở cho nhà quân nhân còn xây xong. Cho nên mắt cô thể . Tuy nhiên, Cố Thành cũng bảo quân khu mới khuyến khích nhà đến ở, khu nhà mới xây điều kiện cơ sở vật chất chắc chắn sẽ .

 

Hoàng Tiểu Nguyệt hiểu lắm về mấy chuyện , em chồng thì bảo: "Thế , để chị bảo Minh Viễn sang chỗ cha chở 50 cân khoai về cho em."

 

 

Loading...