Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 219: Bán thịt lợn
Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:46:11
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng Tiểu Nguyệt m.a.n.g t.h.a.i sáu tháng, bụng khá to. Nếu việc gì quan trọng, dạo cô ít khi về nhà đẻ, thường nhờ Liễu Minh Viễn chạy chạy giúp.
Nhà Liễu Nhân Nhân vẫn còn khá nhiều thịt lợn rừng. Hoàng Tiểu Nguyệt lấy tiền khoai, chỉ xin đổi lấy mười cân thịt lợn rừng mang về biếu cha. Mùa đông thịt để lâu, mười cân thịt đủ cho ông Hoàng ăn cả tháng.
Nghĩ sắp đến Tết, Liễu Nhân Nhân tính toán, năm nay chắc chỉ cô và Cố Viêm Viêm đón Tết ở nhà. Dù thì Tết vẫn ăn, hôm nào lên huyện sắm ít đồ Tết mới .
Nghe tin Liễu Nhân Nhân theo quân ngay, bà Khương Thúy Hoa đ.â.m lo.
“Lại đợi bao lâu nữa? Sao chẳng cái tin chính xác nào thế, liệu đến lúc đấy xảy chuyện gì nữa ?” Bà lầm bầm.
Liễu Nhân Nhân rót cho bà cốc nước ấm: “Mẹ , bộ đội là thế mà, tất cả theo sự sắp xếp của tổ chức. Con là nhà lính thì ủng hộ các , thể vướng chân vướng tay .”
Bà Khương Thúy Hoa chép miệng, mấy chuyện bà hiểu, lo cũng bằng thừa. Bà xách cái túi tay lên, bảo Liễu Nhân Nhân: “Mẹ đổi mấy cân hạt dẻ, chia cho con với thằng Viêm Viêm một ít ăn chơi.”
Trong tay rủng rỉnh chút tiền, gặp đồ ngon bà Khương Thúy Hoa cũng dám mua. Hạt dẻ châu chấu phá hoại, một thôn nhiều cây dẻ núi nên dân làng cũng thu hoạch chút ít. Thứ để lâu, trời lạnh thế càng khó hỏng.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Liễu Nhân Nhân thích thú: “Mẹ, dạo đồ rừng bán hả , đổi giúp con nhiều nhiều chút nhé... Gì cũng , con gửi tiền .”
Hạt dẻ ngon tuyệt, hấp, nướng kho thịt đều ngon. Liễu Nhân Nhân thích, mấy món đồ rừng cô bao giờ chê. Hơn nữa, dù cô thích ăn thì bán cho hệ thống cũng mà?
Bà Khương Thúy Hoa lườm yêu: “Thời buổi nào ? Chuyện thế thi thoảng vớ một là may lắm .”
Năm đói kém, cái ăn là quý nhất, dù là quả dại núi, lúc cũng chẳng ai nỡ bán. Chỗ hạt dẻ bà vất vả lắm mới tranh mua , chậm chân chút nữa là hết sạch.
Bà Khương Thúy Hoa sang tìm con gái còn việc khác: “Cha con bảo, nay mai sẽ giao nộp con lợn của nhà cho tập thể, con lợn của con giờ thịt đấy.”
Cũng do ăn bột châu chấu mà hai con lợn nhà bà mấy tháng nay lớn nhanh như thổi, giờ con nào con nấy cũng ngót nghét 300 cân! Lợn nhà nuôi đến tầm là kịch kim , nuôi thêm cũng chẳng tăng mấy lạng thịt, chi bằng thịt sớm cho đỡ tốn cám. Bột châu chấu dự trữ trong nhà còn nhiều, còn để dành nuôi gà.
Liễu Nhân Nhân ngẫm nghĩ: “Con thế nào cũng , lúc nào nhà rảnh thì sang thịt giúp con.”
Trời lạnh, thịt sớm cũng , dù để ngoài trời đông lạnh ăn đến Tết cũng hỏng. Tiện thể thêm ít thịt khô gửi cho Cố Thành.
Bà Khương Thúy Hoa tiếp lời: “Hay là ngày nhé? Cha con với mấy lúc nào chẳng rảnh, mai giao lợn nhà xong, ngày sang thịt lợn cho con?”
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Vâng, thế ngày con sang phụ một tay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-219-ban-thit-lon.html.]
Bà Khương Thúy Hoa xong chuyện thì về, Liễu Nhân Nhân cắt hai cân thịt lợn rừng biếu bà mang về ăn.
Ngày mổ lợn nhà nuôi, nhưng thịt lợn rừng trong nhà vẫn ăn hết. Liễu Nhân Nhân ít ăn thịt lợn rừng, phần lớn để dành biếu hoặc đổi chác. Thịt lợn rừng còn 80 cân.
Buổi tối, Liễu Nhân Nhân mua một con gà từ hệ thống, món gà kho hạt dẻ và khoai lang ngào đường. Món chính là mì sợi. Mì dễ tiêu hóa, hợp với trẻ con, nên dạo nhà cô ăn mì.
Thấm thoắt hai ngày trôi qua.
Sáng hôm nay, Liễu Nhân Nhân dậy sớm, pha sữa cho Cố Viêm Viêm uống. Sau đó, kịp ăn sáng bế con sang nhà đẻ. Hôm nay là ngày mổ lợn.
Nhà đông đàn ông con trai đúng là tiện, mổ lợn chẳng cần thuê ngoài. Khi Liễu Nhân Nhân sang đến nơi thì lợn chọc tiết xong, mấy cho con ông Liễu đang bận rộn pha thịt và lòng. Liễu Nhân Nhân vội vàng xắn tay cùng. Mấy việc lặt vặt cô nhoay nhoáy.
Ông Liễu hỏi con gái: “Thịt lợn con định xử lý thế nào? Có đổi ít lương thực với bà con trong thôn ?”
Nhờ phong trào xây lò sưởi trồng rau, đời sống làng Liễu giờ khá hơn nhiều. Sắp Tết , chắc chắn ít mua thịt.
Liễu Nhân Nhân hạ giọng: “Có bán lấy tiền trực tiếp cha?” Chưa nhắc đến chuyện theo quân, lương thực trong nhà cô ăn hết, năm thiên tai sẽ qua, cần thiết cứ tích trữ lương thực mãi.
Ông Liễu húng hắng ho: “...Cũng , nhưng chuyện thể công khai .” Nghĩa là, nếu Liễu Nhân Nhân bán lấy tiền thì giao dịch chui.
Liễu Nhân Nhân suy tính một lát quyết định: “Vậy bán chui ạ.”
Con lợn to hơn con lợn hôm qua giao nộp một chút, lông xong, tính cả lòng, đầu, móng cũng 300 cân. Ăn chắc chắn hết. Trong thôn mổ lợn ít đến đáng thương, nếu bán bớt cho bà con chút ít thì cũng khó coi.
Kế hoạch của Liễu Nhân Nhân là lòng lợn, đầu lợn đem kho tàu bán cho hệ thống kiếm chút tiền tiêu vặt. Số thịt còn , một nửa bán cho dân làng, một nửa thịt khô, thịt lợn khô (giả bò khô) để dành ăn dần.
Tuy nhiên, đó biếu một phần cho nhà đẻ . Người nhà họ Liễu giúp cô nuôi lợn hơn nửa năm trời, công sá vất vả, chia phần thịt là chuyện đương nhiên. Liễu Nhân Nhân định biếu 20 cân thịt thù lao. bà Khương Thúy Hoa nhất quyết chịu, cuối cùng chỉ lấy 10 cân. Nuôi lợn vất vả thật nhưng thức ăn là do con gái cung cấp. Ngày thường cô cũng biếu xén đồ đạc cho nhà đẻ. Họ giúp nuôi con lợn mà lấy nhiều thịt thế thì bà thấy ngại, 10 cân là bà thấy hời lắm .
Liễu Nhân Nhân sống một , ít giao du với trong thôn. Vì thế cô để thịt định bán ở nhà đẻ, nhờ bà Khương Thúy Hoa lo liệu giúp vụ .
Thịt lợn... bán ba đồng một cân, rẻ, nhưng vật giá bây giờ là thế. Nếu mua ở chỗ thím Lý, ít nhất cũng bốn đồng một cân.
Bà Khương Thúy Hoa cũng bảo: “Ba đồng là rẻ chán .” Ai chê đắt thì đừng mua, trời lạnh thế thịt để ngoài trời cũng hỏng. Bán hết thì bà bảo con trai gánh lên huyện bán, khi còn giá cao hơn mấy hào một cân. Cũng là nể tình cùng làng nên mới bán giá hữu nghị thế thôi.
Liễu Nhân Nhân dặn dò: “Mẹ, con chỉ lấy tiền mặt, đổi lương thực, với ... nếu ai trả bằng phiếu thịt cũng ạ.” Cô tích trữ tiền và phiếu bây giờ, mang cũng tiện.