Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 225: Mượn lương thực

Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:23:02
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Nhân Nhân mở cửa...

 

là "nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến", ngoài cửa ai khác chính là Lý góa phụ mà bà Khương Thúy Hoa nhắc đến sáng nay.

 

Lý góa phụ mặc chiếc áo bông đỏ rực, mặt trát phấn trắng bệch, lệch tông hẳn so với màu da cổ. Thực so với Liễu Nhân Nhân thì nhan sắc của cô cũng bình thường, nhưng... toát một vẻ phong tình lẳng lơ bẩm sinh. Cử chỉ uốn éo, hút mắt đàn ông. Điểm thì Liễu Nhân Nhân chịu thua. Tất nhiên cô cũng chẳng ghen tị gì, mỗi một vẻ, cô thấy thế .

 

"Chị... việc gì ạ?" Liễu Nhân Nhân hỏi.

 

Giờ Lý góa phụ tìm cô gì. Bên ngoài trời lạnh, Liễu Nhân Nhân cũng mời cô nhà. Nói cho cùng, giữa họ cũng chẳng quan hệ gì.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Lý góa phụ vén tóc mai, lơ đễnh liếc sân nhà Liễu Nhân Nhân, : "Cô Nhân Nhân , nhà thật sự hết cái ăn , cô thể cho vay ít lương thực ?"

 

Nói cũng tức, sáng nay vợ Liễu Đạt T.ử đến loạn xong còn tiện tay cuỗm luôn túi khoai lang khô cuối cùng của nhà cô . Lý góa phụ đuối lý nên dám đến đòi. Chỉ là mất túi khoai đó thì nhà cô c.h.ế.t đói thật.

 

Người trong thôn giờ tránh cô như tránh hủi, Lý góa phụ hết cách, đành mặt dày đến nhà Liễu Nhân Nhân vay lương thực.

 

Liễu Nhân Nhân chẳng mảy may đồng cảm, cô đáp: "Lương thực nhà em hết thật , chị mượn rau xanh thì em ngắt cho một nắm?"

 

Hiện tại, đa các nhà trong thôn đều tìm cách dọn phòng xây lò sưởi trồng rau. Nhà Lý góa phụ chắc cũng trồng. Cho mượn rau thì chắc cô trả .

 

Nhà Lý góa phụ đúng là trồng rau, cô cũng đến để mượn rau. Không ngờ Liễu Nhân Nhân thế. Đáy mắt Lý góa phụ thoáng qua vẻ vui, nhưng nhanh biến mất, cô gượng: "Cô Nhân Nhân, cả làng đều bảo vợ chồng cô bụng, cô thể thấy c.h.ế.t mà cứu chứ."

 

Liễu Nhân Nhân: "..."

 

Xin , cô bụng đến mấy cũng Bồ Tát sống, thời buổi đói rách thiếu gì.

 

Liễu Nhân Nhân hắng giọng, vẻ khó xử: "Chị , nhà em thật sự dư dả gì, chị cũng đấy, cả nhà trông đồng lương của một , còn giúp đỡ bố hai bên, lương thực nhà ăn còn chắt chiu từng bữa, thật sự để cho chị vay ."

 

Bất kể Lý góa phụ tin thì bề ngoài tình cảnh nhà Liễu Nhân Nhân đúng là như thế. Cả nhà sống dựa đồng lương của Cố Thành, giúp đỡ bố . Theo lý thuyết thì những gia đình như thế cũng chẳng khá khẩm hơn dân làng là bao.

 

Lý góa phụ khựng , lời Liễu Nhân Nhân tất nhiên cô tin lắm. cho vay thì cô cũng chẳng thể xông cướp. Thôi thì... đến đây cô cũng chẳng ôm hy vọng gì nhiều, mấy Liễu Nhân Nhân cũng từ chối thẳng thừng .

 

Thực điều Lý góa phụ để tâm là chuyện khác.

 

ngập ngừng hỏi: "Cô Nhân Nhân , cô sắp theo quân ?"

 

Liễu Nhân Nhân liếc , nhạt giọng: "Cũng chắc ạ."

 

"Tức là khả năng chứ gì?" Đáy mắt Lý góa phụ thoáng hiện lên vẻ ghen tị.

 

Nói thì lúc Liễu Nhân Nhân từ nhà chồng (nhà họ Cố) trở về, tình cảnh cũng chẳng khác cô là mấy. Lúc Lý góa phụ còn thầm mừng, nghĩ cùng cảnh ngộ, cũng đỡ lẻ loi, dân làng cũng bớt soi mói. Ai ngờ... Cố Thành về, Liễu Nhân Nhân một bước lên tiên, trở thành phụ nữ đáng ghen tị nhất làng. Số đỏ thật đấy.

 

Liễu Nhân Nhân hiểu ý cô : "Chị gì cứ thẳng ạ."

 

Lý góa phụ cũng vòng vo: "Cô Nhân Nhân , nghĩ... nếu cô theo quân, thể cho mượn nhà ở tạm ?"

 

Liễu Nhân Nhân: "..."

 

Nghe đến đây Liễu Nhân Nhân cạn lời, vay lương thực sang nhòm ngó cái nhà của cô.

 

Lý góa phụ yêu cầu quá đáng, nhưng cô cùng đường : "Cô cũng cảnh của đấy... Chỗ xa khu dân cư, nếu ở đây, cũng đỡ chạm mặt ."

 

Ở trong làng đường là với ánh mắt ghẻ lạnh, Lý góa phụ cũng tìm chỗ yên tĩnh sống qua ngày.

 

Liễu Nhân Nhân thật lòng giả dối. dù thật lòng thì nhà cũng thể cho mượn. Ai tương lai thế nào, Liễu Nhân Nhân chừa cho một đường lui chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-225-muon-luong-thuc.html.]

 

Cô từ chối ngay tắp lự: "Dù em theo quân thì cũng biệt tăm biệt tích, xin chị, nhà thể cho mượn ." Huống hồ nhà ba gian bé tẹo, đồ đạc của cô để ? Chuyển , để ... thì càng .

 

Từ chối hai liên tiếp, Liễu Nhân Nhân cũng thấy áy náy, nghĩ ngợi một chút cô bảo: "Cuối thôn cũng còn đất trống đấy, nếu chị chuyển đây thật thì xin trưởng thôn cấp đất mà dựng tạm hai gian nhà."

 

"Đâu dễ thế..." Ánh mắt Lý góa phụ tối . Dựng nhà mới chuyện đùa, đàn bà con gái như cô lấy tiền.

 

Liễu Nhân Nhân khuyên: "Chị thử nhờ họ hàng bạn bè giúp xem, thử ." Con chung quy vẫn dựa chính , thể cứ trông chờ khác giúp đỡ mãi .

 

Nhìn bóng lưng Lý góa phụ rời , Liễu Nhân Nhân cứ cảm thấy chuyện đơn giản. Ánh mắt cô lúc nãy khiến cô thấy gợn gợn. Cô giúp cô , nhưng... yêu cầu của cô quả thực quá vô lý. Chẳng lẽ vì thế mà sinh lòng oán hận cô?

 

Liễu Nhân Nhân lắc đầu, gạt chuyện Lý góa phụ sang một bên, dù cũng chẳng liên quan gì đến , cùng lắm qua là xong.

 

Trưa hôm đó, Liễu Nhân Nhân thịt kho tàu, ngồng tỏi xào tỏi, ăn với màn thầu bột tạp.

 

Cố Thành tắm rửa xong mới ăn cơm, ăn thuận miệng hỏi: "Sáng nay đến em?" Lúc ngủ lơ mơ thấy tiếng chuyện bên ngoài.

 

Liễu Nhân Nhân chằm chằm, như : "Chuyện sáng nay kể với em?"

 

"Em ?" Cố Thành hỏi .

 

Liễu Nhân Nhân "ừ" một tiếng: "Mẹ kể cho em , với ..."

 

Cô ngừng một chút tiếp: "Vừa nãy Lý góa phụ cũng sang nhà đấy."

 

Cố Thành nhất thời nhớ là ai: "Lý góa phụ nào?"

 

Liễu Nhân Nhân hắng giọng: "Còn Lý góa phụ nào nữa? Chính là ... sáng nay gây chuyện ầm ĩ với ."

 

Cố Thành "" lên, thắc mắc: "Cô tìm em gì?"

 

"..." Liễu Nhân Nhân bỗng thấy mất hứng, nhạt giọng, "Cũng chẳng gì, sang vay lương thực thôi, nhưng... em cho vay."

 

Cố Thành gật đầu, mấy chuyện bao giờ can thiệp.

 

Liễu Nhân Nhân im lặng một lát, bỗng trêu: "Đàn ông các , đều thích kiểu phụ nữ như thế ?"

 

Cố Thành ngơ ngác: "...Kiểu phụ nữ nào?"

 

Mặt Liễu Nhân Nhân ửng đỏ: "Thì là kiểu... n.g.ự.c to m.ô.n.g nở, lúng liếng phong tình vạn chủng ?"

 

Cố Thành ho sặc sụa, suýt c.ắ.n lưỡi: "...Em năng đắn chút ." Vợ thật là, cái gì cũng dám .

 

Liễu Nhân Nhân hề hề, thế là gì? Cô còn hỏi trắng đấy. nghĩ Cố Thành thật thà, cô trêu nữa.

 

Dọn dẹp bát đũa xong, Liễu Nhân Nhân bảo : "Hay sang nhà cha một lát nhé? Sáng nay sang bảo vợ chồng qua chơi..." Dù ở nhà cũng rảnh rỗi, mùa đông đồng áng chẳng việc gì.

 

Cố Thành bảo: "Để mai em."

 

Liễu Nhân Nhân sững sờ, định hỏi tại thì bắt gặp ánh mắt khác lạ của chồng.

 

Liễu Nhân Nhân: "..."

 

Ban ngày ban mặt, ai mới là đắn đây?

 

 

Loading...