Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 226: Giải tán nhà ăn

Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:23:03
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi chiều hai vợ chồng ngoài nữa.

 

Trời vẫn rét căm căm, thỉnh thoảng đợt tuyết lớn. Tuyết núi ngập đến đầu gối, lúc chẳng ai dám bén mảng lên núi.

 

Sáng hôm ăn cơm xong, Cố Thành quét sạch tuyết mái nhà. Sau đó bế Cố Viêm Viêm, cả nhà ba sang nhà ngoại. Liễu Nhân Nhân xách một rổ quà, bên trong hai cân thịt lợn rừng, hai mươi quả trứng gà, năm cân bột mì và hai gói bánh. Đây là quà Tết biếu bố năm nay. Biết Cố Thành sẽ về ăn Tết nên cô đợi về biếu luôn thể.

 

Mùa đông nông nhàn, cả nhà họ Liễu đều ở nhà. Ông Liễu sưởi nắng cửa, Cố Thành xuống trò chuyện với ông. Liễu Nhân Nhân đưa đồ cho .

 

Bà Khương Thúy Hoa đang lúi húi trong bếp rang lạc, hai hôm Liễu Nhân Nhân cũng đưa sang năm cân lạc nhờ bà rang hộ. Năm nào cũng , gần Tết là rang ít lạc, đậu tương chút quà vặt để đãi khách. Vì sắp theo quân nên năm nay Liễu Nhân Nhân sắm sửa bánh kẹo gì nhiều.

 

"Mẹ ơi, chị ba ạ?" Liễu Nhân Nhân hỏi.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Bà Khương Thúy Hoa đáp: "Vợ chồng nó hôm nay cũng về bên thông gia biếu Tết ." Hoàng Tiểu Nguyệt bụng to bất tiện nhưng sắp Tết nhất định về thăm cha.

 

Nhìn thấy đồ Liễu Nhân Nhân mang sang, bà Khương Thúy Hoa cằn nhằn: "Lần biếu một hai thứ là , đừng mang nhiều thế ." Hoàng Tiểu Nguyệt về nhà đẻ biếu Tết cũng chỉ mang hai món quà. Cũng là do điều kiện nhà họ Liễu còn khá giả, nhà khác thì cắt hẳn khoản . Đói kém mà, ai câu nệ tiểu tiết, lòng là .

 

Liễu Nhân Nhân : "Sau con xa, biếu cũng chẳng nữa." Đợi cô theo quân thì thể thường xuyên mang đồ ăn thức uống sang biếu bố như bây giờ .

 

Bà Khương Thúy Hoa gạt : "Không biếu thì thôi." Mấy năm nay nhờ phúc con gái con rể, cuộc sống gia đình bà khá hơn nhiều. Các con trai đều yên bề gia thất, chỉ cần biến cố gì thì tương lai chắc chắn sẽ ngày càng . Bà chỉ mong sang năm mùa, những cái khác quan trọng.

 

Hai con trò chuyện một hồi về chủ đề giải tán nhà ăn tập thể.

 

Bà Khương Thúy Hoa hớn hở: "Chiều qua sang hỏi thăm thím Xuân Phương , chuyện giải tán nhà ăn trong thôn chắc chắn tám chín phần mười con ạ. Đến lúc đó..."

 

Bà ngừng một chút, vẻ mặt vui mừng: "Thím Xuân Phương bảo, do hai năm liên tiếp thiên tai, dân chúng lương thực dự trữ, quyết định trả đất phần trăm cho , để bà con tự trồng trọt kiếm cái ăn."

 

Đều là nông dân chân lấm tay bùn, ai cũng khao khát tấc đất cắm dùi. Dù chỉ là vài sào đất phần trăm cũng mang cho dân làng niềm hy vọng lớn lao. Liễu Nhân Nhân thật lòng mừng cho bà con.

 

Còn về phần cô... Trước nhà cô cũng đất phần trăm. Nghĩ con gái sắp theo quân, bà Khương Thúy Hoa lầm bầm: "Con ở làng, đến lúc đó còn chia đất nữa." Không bà sợ đất bỏ hoang phí phạm, con gái ở nhà nhưng nhà họ Liễu đông , giúp vài sào đất thì đơn giản.

 

Liễu Nhân Nhân dửng dưng: "Không thì thôi ạ, con ở làng thì cũng nên chiếm đất gì, miễn là đừng thu hồi nhà của con là ."

 

"Cái đó thì chắc chắn ." Bà Khương Thúy Hoa khẳng định, "Làm gì chuyện thu hồi nhà." Chưa đến chuyện con gái vẫn còn hộ khẩu ở nông thôn, mấy năm nay vợ chồng cô giúp đỡ thôn xóm bao nhiêu việc, lý nào qua cầu rút ván như thế.

 

Không thu hồi là nhất, rảnh rỗi Liễu Nhân Nhân vẫn về đây ở. Cô tính , căn nhà nhất định giữ , nếu thì cùng lắm bỏ tiền mua đứt. Người cùng làng cả, trưởng thôn chắc cũng chẳng đến nỗi cạn tàu ráo máng.

 

"Mẹ còn thím Xuân Phương bảo..." Bà Khương Thúy Hoa sực nhớ chuyện khác, "Hình như sắp phân thanh niên trí thức về làng, trưởng thôn đang rầu thúi ruột đây."

 

Đâu chỉ trưởng thôn, dân làng cũng rầu. Chưa đến mấy năm nay mất mùa, kể cả mùa thì lương thực cũng chỉ hạn, phân về chẳng là tranh ăn với dân làng ? Cấp thì lắm, nào là thanh niên trí thức về nông thôn giúp xây dựng nông thôn mới. trong làng nông dân chính hiệu, cần gì đám thành phố về dạy ruộng?

 

"Lại thanh niên trí thức về ạ?" Vào thời điểm nhạy cảm đưa về, Liễu Nhân Nhân cũng khá ngạc nhiên.

 

"Chứ còn gì nữa." Bà Khương Thúy Hoa lẩm bẩm, "Cái thời buổi càng ngày càng hiểu nổi, con bảo xem... ai cũng lên thành phố thành thị, ai về quê ruộng cơ chứ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-226-giai-tan-nha-an.html.]

Không chỉ làng Liễu, các làng khác cũng nhận thanh niên trí thức, làng nhận mấy liền. Toàn đám thanh niên hai mươi tuổi đầu, kể cũng lạ.

 

Liễu Nhân Nhân đây mới chỉ là bắt đầu, thanh niên trí thức về nông thôn sẽ ngày càng nhiều. Không loại trừ tự nguyện, nhưng đa vẫn là do thành phố bố trí việc nên mới đẩy về nông thôn.

 

Những lời Liễu Nhân Nhân tiện thẳng với . Dù thế nào thì chuyện thanh niên trí thức về làng là thể tránh khỏi. Nếu đổi thì đành chấp nhận thôi.

 

Liễu Nhân Nhân suy nghĩ thoáng hơn: "Nếu họ cũng giống sinh viên Giang, giúp thôn phát triển chăn nuôi thì cũng ."

 

Sinh viên Giang giờ sống ở làng khá , quy mô nuôi thỏ lớn, hai ba trăm con, tháng nào cũng đổi một đợt lương thực cho thôn. Nếu gặp năm mất mùa thì quy mô còn lớn gấp mấy .

 

"Sinh viên Giang đúng là việc thật." Nhắc đến , bà Khương Thúy Hoa tiếc lời khen ngợi, "Mẹ bảo sang năm nếu mùa, thôn sẽ xây một cái trại chăn nuôi." Vừa nhà ăn giải tán, thể cải tạo thành trại nuôi lợn.

 

"Nếu đám thanh niên trí thức mới cũng việc như sinh viên Giang thì đúng là chuyện ." Bà Khương Thúy Hoa thêm. Nói cho cùng, dân làng nuôi báo cô lạ.

 

Gần trưa, Liễu Nhân Nhân chào về.

 

Bà Khương Thúy Hoa mời: "Ở ăn cơm trưa con?"

 

Liễu Nhân Nhân từ chối: "Thôi ạ, bọn con về nhà ăn."

 

Bà Khương Thúy Hoa tủm tỉm: "Cũng , Cố Thành sắp , cả nhà con tranh thủ quây quần bên ."

 

Mấy hôm nay Cố Viêm Viêm bám bố như sam. Anh trông con, Liễu Nhân Nhân xuống bếp nấu cơm.

 

Còn hai ngày nữa là Tết, Cố Thành rủ: "Có huyện sắm đồ Tết em?" Lần về vội, từ đơn vị về thẳng nên mua sắm gì.

 

Liễu Nhân Nhân lắc đầu, thì thầm: "Đồ Tết em sắm đủ , giấu trong đống tuyết ngoài sân , mấy chục cân thịt lợn, một túi tôm đông lạnh, một túi mực, ăn Tết thoải mái." Tính cả Cố Viêm Viêm nhà ba miệng ăn, ăn chẳng đáng bao nhiêu. Hơn nữa trong nhà còn nuôi thỏ. Sinh viên Giang mỗi tháng biếu Liễu Nhân Nhân một con thỏ. Nên trong nhà vẫn còn hơn chục con. Liễu Nhân Nhân giờ sức chăm nên cho sinh sản nữa, cứ nuôi thế thôi.

 

Cố Thành cũng chẳng mua đồ, chủ yếu là đưa vợ con lên huyện chơi. Nghĩ mấy hôm nay trời lạnh quá nên bỏ ý định đó.

 

Tuy nhiên Cố Thành là yên . Không huyện , tính chuyện lên núi.

 

Liễu Nhân Nhân lo lắng: "...Tuyết núi dày thế, phong tỏa cả núi , lên ?"

 

Cố Thành giải thích: "Cũng chỗ tuyết mỏng hơn, chỉ cần tìm đường là , em đừng lo, kinh nghiệm đường ."

 

Nói thì nhưng Liễu Nhân Nhân vẫn do dự: "Hay là rủ thêm mấy cùng cho vui?" Trong thôn tuy từng xảy lở tuyết, nhưng để một cô vẫn lo.

 

"Không cần , đông lo cho họ." Cố Thành kinh nghiệm, một tiện hơn, mang theo khác thành gánh nặng.

 

Liễu Nhân Nhân: "...Thế về sớm nhé."

 

Cố Thành gật đầu: "Đừng lo, nếu đường sẽ ngay." Anh liều lĩnh, việc chừng mực. Liễu Nhân Nhân đành để .

 

 

Loading...