Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 231: Điều kiện

Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:23:07
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thứ Lý góa phụ , đương nhiên là căn nhà.

 

Liễu Nhân Nhân lạnh lùng , hỏi ngược : “Cô vì cái nhà mới cặp kè với cả đúng ?”

 

Lý góa phụ chua chát: “Có thì ... , đúng là liên quan đến cô.”

 

đối với Liễu Minh Thành chắc chắn chẳng chút tình cảm nào. Lý góa phụ tuy sống phóng túng, nhưng giờ đều là đàn ông chủ động trêu ghẹo cô . Liễu Minh Thành... là đàn ông đầu tiên cô chủ động mồi chài.

 

Nói thật nực , chẳng vì lý do gì cao xa, chỉ vì cô quá ghen tị với Liễu Nhân Nhân, cố tình để Liễu Nhân Nhân yên . Cô từng nhắm đến Cố Thành, nhưng đàn ông đó quá khó gần, lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, ít .

 

Có hai Lý góa phụ định bắt chuyện, Cố Thành đều tỏ xa cách. Nhiệt tình dán m.ô.n.g lạnh, Lý góa phụ tự nhiên cũng mất hứng.

 

Chuyện dính líu đến Liễu Minh Thành, ban đầu chỉ là thử xem , mượn cớ vay chút lương thực. Không ngờ... đàn ông c.ắ.n câu thật.

 

Liễu Nhân Nhân nhắm mắt : “Cô chắc chắn cả sẽ vì loại đàn bà như cô mà tất cả ?”

 

Lý góa phụ phì : “Cái khác dám chắc, nhưng cô , cuộc hôn nhân của cả chị dâu cô là do cha sắp đặt, trai cô... chẳng chút tình cảm nào với chị dâu cô cả.”

 

“Chị dâu cô cục mịch, khô khan, tính toán chi li, cô trai cô chán ghét chị đến mức nào , chị còn chẳng đáp ứng nổi nhu cầu cơ bản của chồng.”

 

“Cô cũng đấy, đàn ông đều ưa nịnh, cần vỗ về, nhưng chị dâu cô... chỉ đến thế thôi. Những gì trai cô tìm thấy ở vợ, đều thể cho , cô bảo dứt ?”

 

Liễu Nhân Nhân mà buồn nôn, thật sự thêm với cô nửa lời: “Cô bỏ ý định đó , bao giờ giao nhà cho cô . Cô ở bên thì cứ việc, giờ còn thương hại, còn với cô. cô nghĩ sẽ che chở cô mãi ? Đàn ông ai cũng tính , hết cảm giác mới mẻ , càng chán ghét cô hơn.”

 

Bi ai lớn nhất của phụ nữ là đặt hết hy vọng đàn ông. Trước Liễu Nhân Nhân đối với Lý góa phụ hẳn là ghét bỏ, thậm chí còn chút đồng cảm. giờ... Lý góa phụ chắc chắn là trơ trẽn nhất mà cô từng gặp ở thế giới . Hành động của cô quả thực chút liêm sỉ, tam quan vặn vẹo hết cả.

 

Lý góa phụ dửng dưng: “Nhân lúc còn với , thể bảo ly hôn để cưới , thậm chí là sinh con cho . Chuyện ai . nếu thật sự như thế, vì cô mà... gia đình trai cô tan nát, cha chuyện liệu còn đối xử với cô như bây giờ ?”

 

sẽ ngày nhan sắc tàn phai, nhưng ít nhất trong vòng mười năm tới, Lý góa phụ tự tin thể khiến Liễu Minh Thành rời bỏ .

 

Liễu Nhân Nhân lạnh: “Cô ... hy vọng cô sẽ hối hận.”

 

Với điều kiện của Lý góa phụ, vốn dĩ thể tìm một đàn ông khác để tái giá, sống cuộc sống bình thường. Hoặc tự nỗ lực một chút cũng đến nỗi c.h.ế.t đói. chọn con đường sai trái nhất. Có vay trả, sớm muộn gì Lý góa phụ cũng trả giá cho hành động của .

 

Nói chuyện hợp, nửa câu cũng ngại nhiều. Liễu Nhân Nhân đóng sầm cửa , tốn thêm lời nào với phụ nữ nữa.

 

Sáng sớm hôm , ăn sáng xong, Liễu Nhân Nhân đưa Cố Viêm Viêm lên huyện. Dạo thời tiết ấm hơn, tuyết đường tan gần hết nên thể xe đạp. Trong nhà hai chiếc xe đạp, tiền nong rủng rỉnh nên Liễu Nhân Nhân ý định bán bớt. Bán thì dễ, mua mới khó. Hai chiếc xe để trong nhà cũng chật chội gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-231-dieu-kien.html.]

 

Đến huyện, Liễu Nhân Nhân thẳng đến bưu điện. Lần xách theo một túi đồ to.

 

“Nhân Nhân, cô đến ...” Thấy Liễu Nhân Nhân, Trương Minh Quyên tươi chào hỏi. Qua vài gặp gỡ, hai cũng coi như quen.

 

Liễu Nhân Nhân , hạ giọng hỏi: “Lấy thịt lợn ? Có cả trứng gà nữa.” Cô mang cho Trương Minh Quyên một miếng thịt lợn tươi và hai mươi quả trứng gà.

 

Chuồng lợn nhà cô lò sưởi đất nên ấm áp. Mấy tháng nay Liễu Nhân Nhân chuyển chuồng gà trong đó, nhiệt độ thích hợp ăn no nên đàn gà đẻ trứng đều, mỗi ngày nhặt bốn năm quả. Cố Thành vắng nhà, hai con cô ăn chẳng hết bao nhiêu nên tích cả trăm quả trứng.

 

“Lấy chứ.” Trương Minh Quyên lén dúi tay Liễu Nhân Nhân một nắm tiền, “Cảm ơn cô nhé, Nhân Nhân.” Nhờ Liễu Nhân Nhân mang thịt mang trứng lên mà bữa ăn nhà Trương Minh Quyên dạo cải thiện đáng kể.

 

“Khách sáo gì.” Tiện tay mang thôi mà, Liễu Nhân Nhân thấy phiền hà gì, coi như kiếm chút tiền tiêu vặt.

 

Trương Minh Quyên : “Cô đến gửi đồ ?” Cô thấy Liễu Nhân Nhân còn cầm một gói đồ căng phồng tay.

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Gửi chút đồ ăn cho chồng , kèm theo một bức thư nữa.” Trong gói là thịt lợn khô và thịt hươu khô, chừng hai mươi cân.

 

Trương Minh Quyên ngưỡng mộ tình cảm vợ chồng Liễu Nhân Nhân thật .

 

Một bức thư cũng chẳng nặng nhẹ gì, Liễu Nhân Nhân nhét luôn gói thịt khô cho tiết kiệm cước phí.

 

“Mẹ ơi...” Cố Viêm Viêm bỗng gọi , một tay nắm tay , tay chỉ chiếc điện thoại bàn. Ý thằng bé rõ ràng, gọi điện cho bố. Nó nhớ cái hộp thể phát tiếng của bố.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Chỉ là hôm nay chắc chắn gọi . Cố Thành mới đến quân khu mới, điện thoại, chỉ để địa chỉ, bảo đến nơi sẽ gửi về .

 

Liễu Nhân Nhân xoa đầu con: “Mấy hôm nữa gọi nhé, giờ đưa con ăn bánh bao thịt ở Tiệm cơm quốc doanh ?”

 

Cố Viêm Viêm lắc đầu quầy quậy: “Không ăn...” Dạo ở nhà ăn sủi cảo, bánh bao suốt nên bánh bao thịt ở tiệm cơm chẳng còn hấp dẫn với thằng bé nữa.

 

Liễu Nhân Nhân buồn : “...Thế con gì nào?” Hôm nay chắc chắn là gọi điện .

 

Đôi mắt đen láy của Cố Viêm Viêm sáng lên, nhanh nhảu đáp: “Kẹo kẹo...” Nó ăn kẹo sữa Đại Bạch Thố.

 

Thấy con trai vẻ nghiêm túc thương lượng, Liễu Nhân Nhân bật : “Được , Cung Tiêu Xã mua kẹo nhé?”

 

Cố Viêm Viêm sướng rơn, giơ hai ngón tay mũm mĩm lên mặc cả: “Ăn... hai cái.”

 

 

Loading...