Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 240: Sắp xếp
Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:23:16
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thế mà còn nhiều ?”
Anh hai Liễu thấy thịt kho tàu, hai mắt đều sáng rực lên: “Ở nhà chúng mỗi bữa chỉ dám ăn lưng lửng bụng thôi.”
Lúc nông nhàn tránh rét, dân làng xuống ruộng việc.
Cho dù là năm mùa thì lương thực cũng ăn dè sẻn.
mua cũng mua , bọn họ đành mở rộng bụng mà ăn.
Lúc , tinh thần của cả Liễu cũng khá hơn, khi chuyện với Liễu Nhân Nhân buổi sáng, tâm trạng lên nhiều.
Bác sĩ kiểm tra một chút, tình trạng sức khỏe của cả cũng tệ lắm.
Ăn xong bữa trưa, mấy thu dọn đồ đạc chuẩn xuất viện.
Chiếc xe đẩy tay hôm qua kéo đến vẫn để bên ngoài bệnh viện, giống như hôm qua, cha Liễu và hai phiên kéo xe.
Liễu Nhân Nhân dắt xe đạp theo phía .
Mặt trời ấm áp, đường cũng thấy lạnh.
Liễu Nhân Nhân ngó xung quanh, thời tiết năm nay trông cũng khá .
Trời ấm dần lên, tuyết đọng đường cũng tan gần hết.
Còn dòng sông... tuyết đọng trong sông cũng tan.
Mấy tháng tuyết rơi hồi cuối năm ngoái giải quyết triệt để vấn đề nguồn nước khô hạn.
Sông ngòi, ao hồ đều đầy nước, đất đai khô cằn cũng thấm nhuần.
Cho dù mưa, mùa màng năm nay cũng sẽ đến mức mất trắng.
Khi mấy về đến nhà, Khương cũng mới bắt đầu lo liệu cơm trưa.
Nhà thì chia, nhưng gian phòng định chia cho chị dâu cả bếp vẫn bắt đầu xây.
Chị dâu cả chỗ nấu cơm.
Cho nên bếp nhà họ Liễu hiện tại là hai nhà dùng chung, hai bên chia giờ nấu nướng.
Mẹ Khương nghĩ cha con ông Liễu sẽ về muộn nên bảo chị dâu cả nấu cơm trưa .
“Sao về nhanh thế? Bác sĩ ? Không vấn đề gì chứ?” Mẹ Khương hỏi dồn ba câu liên tiếp.
“Không , dưỡng sức là khỏi thôi.” Cha Liễu liếc phòng vợ chồng con cả, do dự , “Minh Thành ở phòng nào?”
Hai vợ chồng giờ náo loạn thành như , cũng chị dâu cả chịu sống tiếp .
Ông cha chồng, tự nhiên ngại hỏi con dâu chuyện .
Mẹ Khương trừng mắt ông: “Đương nhiên là ngủ phòng của nó chứ phòng nào, bằng trong nhà gì còn chỗ ngủ?”
Làm cha , ai cũng hy vọng con cái ly hôn.
Tuy rằng con trai cả chuyện sai trái, Khương cũng hy vọng vợ chồng con cả thể gương vỡ lành.
Làm ai mà chẳng lúc phạm sai lầm?
Vợ chồng một ngày nên nghĩa, hy vọng con dâu cả thể cho con trai một cơ hội sửa sai cuộc đời.
Nếu tách ngủ thì mà đầu giường cãi cuối giường hòa ?
Liễu Lai Phúc: “...”
Ông liếc con trai cả, thấy phản ứng gì bèn bảo hai, ba dìu cả về phòng.
Mẹ Khương hài lòng : “Mọi về phòng đợi một chút, cơm trưa mới bắt đầu nấu. Nhân Nhân, con cũng ở đây ăn cơm , hấp cho Viêm Viêm bát trứng.”
Cha Liễu ho khan hai tiếng: “Cái đó... chúng ăn , bà nấu ít cơm thôi, cần chuẩn phần chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-240-sap-xep.html.]
“Ăn á? Ăn ở ?” Mẹ Khương sững sờ.
Cha Liễu gật đầu: “Nhân Nhân mua thức ăn ở tiệm cơm quốc doanh.”
Còn cụ thể ăn món gì thì ông .
Mẹ Khương kêu lên một tiếng: “Ăn cơm tiệm cơm quốc doanh đắt đỏ lắm, tốn kém thế gì!”
Liễu Nhân Nhân dựng xong chân chống xe, giọng điệu chút nghiêm túc: “Cha , chuyện con với hai .”
Mẹ Khương xoa xoa tay, nghi hoặc: “Chuyện gì thế? Con cứ .”
Liễu Nhân Nhân cân nhắc: “Vào nhà ạ.”
Thấy vẻ mặt nghiêm trang của con gái, hai ông bà nhất thời hiểu , đều ngơ ngác.
Tuy nhiên, vẫn theo lời Liễu Nhân Nhân nhà chuyện.
Liễu Nhân Nhân cũng vòng vo, thẳng với hai ông bà chuyện Cố Thành bảo bên quân khu mới đang cần tuyển .
Liễu Nhân Nhân thành thật cho : “Có hai vị trí công việc, một cái ở tiệm cơm quốc doanh, một cái ở nhà ăn quân khu. Lúc đầu đều là tạm thời, nhưng lâu dài về thể biên chế.”
“Lương lậu đãi ngộ cụ thể thế nào chúng con cũng rõ, nhưng Cố Thành bảo chắc chắn hơn công nhân huyện một chút.”
“Ý của con và Cố Thành là vị trí ở tiệm cơm quốc doanh thể để cho cả, còn vị trí ... thì tùy ý cha , hai ba đều .”
Không sợ mếch lòng ai, đều là ruột cả, Liễu Nhân Nhân quả thực nên đưa suất công việc cho ai.
Tuy ngày thường cô với ba hơn, nhưng Hoàng Tiểu Nguyệt hiện đang mang thai, mắt thấy sắp sinh .
Liễu Minh Viễn nếu rời lúc thì cũng thích hợp.
Hoàng Tiểu Nguyệt chắc cũng sẽ vui.
Vợ chồng ông Liễu lúc đều khiếp sợ đến mức nên lời.
Hai , dám tin tai .
Mẹ Khương sững sờ một hồi lâu mới thốt lên đầy vẻ thể tin nổi: “... Thế là việc hả? Nhân Nhân, đây là ý của con rể, là con nhờ con rể giúp đỡ?”
Người nhà quê vốn dĩ chẳng cơ hội việc gì, còn tận hai suất, Khương mơ cũng dám nghĩ tới.
Liễu Nhân Nhân toát mồ hôi hột: “Mẹ, là Cố Thành tự chủ động đấy ạ, quân khu mới thiếu , hiện tại đang là lúc cần dùng .”
“Nếu để muộn chút nữa, mất cơ hội. Cho nên chuyện khá gấp, cha nếu cho các thì tranh thủ thời gian bàn bạc xem rốt cuộc để ai .”
“Cố Thành trong vòng một tuần mặt ở bộ đội nhận việc.”
Mẹ Khương chút kinh ngạc: “Gấp thế cơ ?”
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Rất gấp ạ, nếu con cũng chẳng vội vàng với cha chuyện gì.”
Trong lòng Khương ngũ vị tạp trần, mừng rỡ lo lắng, bà nhịn hỏi: “Nhân Nhân , công việc nguy hiểm ?”
Đều là trải qua thời loạn lạc, đối với dân chúng mà , chiến tranh mới là thứ đáng sợ nhất, còn đáng sợ hơn cả mất mùa.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Liễu Nhân Nhân mặt nghệt : “Chắc là... ạ, đó là quân khu chứ chiến trường , gì mà nguy hiểm? Hơn nữa, họ chỉ việc trong nhà ăn thôi.”
Mẹ Khương vẫn còn rối rắm. Một mặt, cơ hội việc quả thực hiếm .
... bộ đội ở xa quá, hai đứa con trai nếu qua đó việc, chẳng khó gặp mặt ?
Trong thâm tâm bà vẫn hy vọng mấy đứa con trai ở bên cạnh, nhà nghèo khổ chút cũng , miễn bình an là .
Mẹ Khương khỏi liếc chồng.
Chuyện lớn thế vẫn để ông chủ gia đình quyết định.
Liễu Lai Phúc trầm mặc một lát nghiêm mặt : “Đi chứ, . Khó khăn lắm mới cơ hội, công ăn việc đàng hoàng, kiểu gì cũng hơn cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời.”
Xa nhà thì xa nhà, khổ ngọt? Đi ngoài bươn chải một chút cũng .
Liễu Lai Phúc là đàn ông, tự nhiên hy vọng con trai tiền đồ.