Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 246: Mã Quế Lan
Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:23:22
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Thành rót cho cô một chén nước: “Chồng chị là đồng đội cũ của , cũng là bạn bè lâu năm, theo từ đơn vị cũ sang quân khu mới .”
Vì mối quan hệ đó, Mã Quế Lan đối với Cố Thành nhiệt tình hơn hẳn, thường xuyên bảo chồng là Điền Bình Quý gọi Cố Thành sang ăn cơm.
Chẳng qua Cố Thành ít khi sang, vốn là thích phiền khác.
Huống hồ, cả gia đình ăn cơm, là ngoài đó cũng tự nhiên.
Lần phiền Mã Quế Lan cũng là vì Liễu Nhân Nhân sẽ sống ở đây, để hai bên quen với cho dễ.
Ngồi bao lâu, đồng đội của Cố Thành là Điền Bình Quý từ đơn vị trở về.
Điền Bình Quý là một đàn ông vạm vỡ hơn ba mươi tuổi, da đen, đương nhiên trong quân đội ai cũng đen cả.
Cố Thành cũng đen, từ khi đảo càng phơi nắng đen hơn.
“Em dâu đến ?” Điền Bình Quý sảng khoái.
Liễu Nhân Nhân mím môi , còn kịp mở miệng chuyện thì thấy Mã Quế Lan gọi: “Được , mau ăn cơm thôi, con Nhân Nhân mới tới, ăn xong còn thu dọn đồ đạc nữa.”
Cố Thành vỗ vai Điền Bình Quý: “Ăn cơm xong .”
Mã Quế Lan bưng thức ăn lên bàn, miệng lải nhải: “Trên đảo là cá với tôm thôi, cũng ăn quen .”
Dù thì chị cũng chẳng ăn quen nổi, khẩu vị chị khá nặng, tự còn đỡ, thể cho nhiều muối, ớt xào lên thì hương vị còn tạm .
Chứ nhà ăn quân đội là đồ hấp, cá biển tôm biển vốn dĩ tanh nồng, hấp lên cái mùi vị đó... bọn họ thật sự khó nuốt.
Liễu Nhân Nhân lúc đang trố mắt ngạc nhiên.
Đồ ăn bàn quả thực phong phú, tôm tít, bào ngư, cua, cá đù vàng...
Đều là hải sản tươi sống, hơn nữa con nào con nấy to đùng.
Điền Bình Quý gắp một con tôm to đặt mặt Cố Viêm Viêm: “Mau tranh thủ ăn lúc còn nóng , đống tôm cá biển là bác gái con sáng sớm nay đổi với ngư dân gần đây đấy, tươi lắm.”
Cố Viêm Viêm mở to đôi mắt tròn xoe như chuông đồng: “Ba ơi...”
Cái thứ gì thế , còn to hơn cả mặt bé.
Điền Bình Quý ha ha: “Bọn chú lúc mới đến cũng thế, cứ nghĩ thầm tôm với cua ở đây to thế .”
“Nhà ăn lúc còn loại cua to đùng, cái chậu cũng đựng ...”
Có điều cua nhiều thịt, vẫn là ăn tôm chắc hơn, mùi tanh của tôm cũng nhẹ hơn, đa đều ăn .
Anh là đàn ông sức dài vai rộng, ăn ba bốn con tôm to là no .
Cố Thành bóc vỏ tôm cho Cố Viêm Viêm, nghĩ đến cũng tươi rói: “Chưa cái khác, đến đây xong ai cũng béo lên vài cân.”
Ở đây hải sản nhiều, đám lính tráng lúc mới đến cứ như sói đói thấy thịt, mở rộng bụng mà ăn.
Mặc kệ hương vị thế nào, cứ lấp đầy bụng tính.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Điền Bình Quý hồi tưởng : “Lần đầu tiên bọn chú biển tuần tra, lênh đênh biển mấy ngày, lương thực mang theo ăn hết sạch, liền trực tiếp cạy hàu sống ở bãi đá ven biển mà ăn, cái mùi vị đó...”
Một mặt là cái ăn thì vui, nhưng cái vị thịt hàu sống đó...
Bọn họ đa phần là nhăn nhó nuốt xuống, thật khó tưởng tượng ngày họ ăn thịt mà mặt mũi đau khổ đến thế.
Liễu Nhân Nhân nhịn , cô bóc một con cua ăn...
Để khử mùi tanh, Mã Quế Lan xào cua, cho thêm ít gừng và hành tây, ớt cũng .
Cua xào lâu, thịt chút dai.
Liễu Nhân Nhân nếm thử cá đù vàng, Mã Quế Lan món cá kho, hương vị cũng tạm .
Có lẽ là do đói bụng, Liễu Nhân Nhân ăn khá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-246-ma-que-lan.html.]
Ăn xong, bàn là vỏ tôm vỏ cua.
Giúp Mã Quế Lan dọn dẹp xong thì trời cũng dần tối.
Cố Thành dẫn cô sang gian phòng bên cạnh.
Người nhà đến thăm , ngoài Liễu Nhân Nhân còn hai nhà nữa, một là mấy con Mã Quế Lan, còn một nhà nữa...
Lúc Liễu Nhân Nhân cửa tình cờ thấy đối phương, cũng là một phụ nữ tầm 30 tuổi, trông xinh nhưng quá gầy.
Tuy nhiên Cố Thành và chồng của cùng một trung đoàn, hai bên nên giới thiệu với Liễu Nhân Nhân.
Căn phòng quét dọn qua, giống hệt bên nhà Mã Quế Lan, chỉ một gian.
Không bếp, nếu nấu cơm thì dùng chung bếp với Mã Quế Lan.
Nhà vệ sinh cũng là nhà vệ sinh công cộng bên ngoài... kể cũng khá bất tiện.
Bài trí trong phòng đơn giản, chỉ một chiếc giường lớn, một cái bàn và mấy cái ghế, đồ nội thất nào khác.
Đầu giường để một cái chăn, gấp vuông vức như miếng đậu phụ.
Cố Thành : “Ngày mai mượn mấy tấm ván gỗ về đóng cái tủ để quần áo.”
“Nếu thời gian thì thôi, cũng chẳng ở mấy ngày.” Liễu Nhân Nhân hỏi , “Tối nay cũng ngủ ở đây ?”
Theo cô quan sát, Điền Bình Quý ở phòng bên cạnh chắc cũng ngủ tại khu nhà tiếp nhân.
Ánh mắt Cố Thành thâm trầm: “Đương nhiên, nếu để hai con em ở đây yên tâm.”
Liễu Nhân Nhân: “...”
Xung quanh đều hàng xóm, là trong quân doanh, gì mà yên tâm chứ?
Liễu Nhân Nhân gì, cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Cố Thành ngoài, đưa cả và hai Liễu nhận chỗ ở.
Bản một gian ký túc xá đơn, bên trong kê thêm tấm ván, hai ngủ cũng vấn đề gì.
Chỉ là trong ký túc xá lính nam, đàn ông trong quân ngũ ai nấy đều thô kệch.
Ở trong ký túc xá chuyện cởi trần trùng trục là bình thường.
Cố Thành dám để Liễu Nhân Nhân ở bên đó.
Liễu Nhân Nhân ở nhà trải giường xong thì Mã Quế Lan phòng bên sang tìm.
Chị bảo Liễu Nhân Nhân: “Bếp đang đun nước nóng đấy, cô cần dùng nước thì cứ mà lấy.”
Liễu Nhân Nhân cảm kích : “Cảm ơn chị dâu nhé.”
Mã Quế Lan nhiệt tình hết mức: “Khách sáo gì, cửa bên ngoài ai cũng lúc bất tiện, cô việc gì cứ sang tìm .”
Liễu Nhân Nhân , bỗng nhiên nhớ gì đó, cô lấy trong túi một miếng thịt khô, dùng giấy dầu gói đưa cho chị : “Đây là thịt khô em tự muối, chị cầm về nếm thử xem.”
Mã Quế Lan thấy lạ bèn : “Trên đảo đúng là nguồn cung thịt heo, chị cũng khách sáo với cô nữa. Hồi đoàn trưởng Cố tặng ít thịt heo khô cho hai đứa con gái chị ăn, là cô ? Hai đứa nhà chị đều khen ngon.”
Chỉ là tốn thịt heo quá, đảo ai nuôi heo, bên ngoài đang mất mùa.
Chị ngư dân đảo , bọn họ lâu ăn thịt heo.
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Ở nhà nuôi một con heo, nỡ bán thịt tươi nên thịt khô và thịt heo khô để dành ăn dần. Trong nhà vẫn còn một ít, em mang sang cho ăn.”
Mã Quế Lan đáp: “Được thế thì quá, đến lúc đó chị đưa phiếu thịt và tiền cho cô.”
Điền Bình Quý là liên trưởng (đại đội trưởng), lương lậu đãi ngộ cũng khá .
Liễu Nhân Nhân xuống bếp xem thử, căn bếp dựng tạm bợ, bên trong xây bệ bếp.