Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 249: Mực hấp

Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:23:25
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Đầu bếp nhà ăn thể là địa phương nên khẩu vị nấu nướng khá thanh đạm.

 

Món chính là cơm độn khoai lang và gạo lứt.

 

Lính tráng trong quân đội thể ăn no, nhưng năm mất mùa thì thể nào bữa nào cũng lương thực tinh (gạo trắng/bột mì trắng) để ăn.

 

Mấy cái màn thầu buổi sáng là do Cố Thành nhờ đầu bếp nhà ăn riêng.

 

Sáng nay còn thừa một cái rưỡi màn thầu bột mì trắng, Liễu Nhân Nhân đưa cho Cố Thành và Cố Viêm Viêm ăn.

 

Bản cô ăn cơm khoai lang là , ăn lương thực phụ (ngũ cốc thô) cũng giúp giảm cân.

 

Liễu Nhân Nhân nếm thử tôm và mực, điều bất ngờ là... hương vị cũng tệ.

 

Đặc biệt là món mực hấp, thịt dày, tươi ngon mọng nước, ăn ngon!

 

Cố Thành thấy cô ăn ngon lành, nhịn hỏi: “Thích ăn ?”

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu lia lịa: “Ngon lắm ạ, mực tươi quá, là mới bắt lên trong ngày ?”

 

Mực tươi như thế , sống ở vùng biển khó mà ăn .

 

Cố Thành đặt hộp cơm đựng mực sang bên cạnh cô, : “Gần đây tàu đ.á.n.h cá, chỉ cần mùa cấm biển thì sáng nào cũng sẽ đưa hải sản tươi sống đến nhà ăn. Em nếu thích thì cứ ăn cơm nhà ăn.”

 

Anh thì thích ăn hải sản lắm nhưng cũng thể ăn .

 

Trong mắt Liễu Nhân Nhân ánh lên nét : “Ngày nào cũng ăn cơm nhà ăn, chỗ phiếu của đủ ? Em thấy chị dâu Quế Lan tự nấu cơm ăn đấy.”

 

Nhà Mã Quế Lan bốn , nhà cô ba , chênh lệch lớn.

 

“Chị ...” Cố Thành khẽ, “Hoàn cảnh nhà Điền Bình Quý giống nhà , mỗi tháng gửi hơn nửa tiền trợ cấp và lương thực về quê.”

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Liễu Nhân Nhân dò hỏi: “Chị dâu Quế Lan sẽ ở đây luôn ? Chị về quê nữa ?”

 

Cô thấy Mã Quế Lan giống như chỉ đến thăm đơn thuần, hơn nữa chị đến chắc cũng lâu , đến giờ vẫn ý định về.

 

Có một việc Liễu Nhân Nhân cũng tiện hỏi thẳng mặt chị .

 

“Ừ.” Cố Thành nghĩ nghĩ , “Chị ở quê sống nên đến đây theo quân luôn.”

 

Còn về việc sống thế nào, Cố Thành tự nhiên sẽ ngóng chuyện đó.

 

Liễu Nhân Nhân cũng hỏi sâu thêm, nghĩ buổi chiều việc gì, cô dứt khoát hỏi Cố Thành: “Tiệm cơm quốc doanh ở nhỉ? Chiều nay em tự thăm cả một chút, đỡ để lát nữa chạy chạy . Em ở đây chẳng việc gì , rảnh rỗi cũng chán.”

 

Cố Thành hỏi cô: “Sáng nay em Hợp tác xã ?”

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Chị dâu Quế Lan đưa em .”

 

Cố Thành bảo: “Tiệm cơm quốc doanh cách Hợp tác xã xa, em cứ dọc theo con đường đó thêm tầm năm sáu phút là tới.”

 

“Vâng.” Liễu Nhân Nhân đại khái đường , “Chiều nay em sang chỗ cả xem .”

 

Cố Thành nhớ điều gì, móc trong túi một xấp tem phiếu đủ màu sắc đưa cho cô: “Thiếu cái gì thì mua, phiếu nếu đủ dùng thì bảo , mượn thêm của khác.”

 

Thời buổi tem phiếu còn quan trọng hơn cả tiền.

 

Nụ mặt Liễu Nhân Nhân càng tươi hơn: “Chưa vội sắm thêm đồ , còn phân nhà mà, đầu nếu em về thì cũng chẳng chỗ để đồ.”

 

Gian phòng cũng của họ, đợi cô chắc chắn sẽ gia đình quân nhân khác chuyển , chắc chắn thể để đồ đạc đây.

 

Cố Thành bất động thanh sắc : “Không , thể chuyển sang ký túc xá của .”

 

Liễu Nhân Nhân khẽ gật đầu: “Vậy em mua chút đồ cần thiết thôi.”

 

Mới đến đây, Liễu Nhân Nhân cũng dám tùy tiện lấy đồ từ trong hệ thống dùng, cái gì cần mua vẫn mua.

 

.” Một lát , Cố Thành đột nhiên hỏi, “Trong đội thể báo cáo xin cấp nhà, nhà tầng cũng nhà sân độc lập, em ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-249-muc-hap.html.]

Xin cấp nhà?

 

Đây chính là chuyện lớn, Liễu Nhân Nhân lập tức tỉnh cả : “Chính là khu gia đình hôm qua bọn thấy ạ? Em thể xin nhà sân độc lập ?”

 

Cố Thành: “Chắc là vấn đề gì.”

 

Mắt Liễu Nhân Nhân sáng rực lên: “Nếu ở nhà sân thì chắc chắn rộng rãi hơn ở nhà tầng nhiều. mà... nhà ít , ở cái sân to như thế liệu ảnh hưởng ?”

 

Cố Thành liếc cô: “Sao lo lắng cái , nhà cửa phân theo cấp bậc, đây là quy định của quân đội, ảnh hưởng gì .”

 

Theo quy định của quân đội, sĩ quan cấp phó liên (phó đại đội) trở lên mới tư cách phân nhà khi vợ con theo quân.

 

Cấp bậc càng cao, nhà phân tương ứng cũng càng lớn.

 

Đây là quy định , chẳng lẽ phân nhà theo lượng nhân khẩu trong gia đình?

 

Họ nỗ lực như cũng là hy vọng thể mang cuộc sống hơn cho nhà.

 

Liễu Nhân Nhân thì yên tâm: “Xin nhà sân thì xin , mà, em thích nhà cái sân nhỏ, em còn thể nuôi mấy con gà lấy trứng.”

 

Tiếc là trồng rau ...

 

Ăn xong bữa trưa, Cố Thành cũng kịp nghỉ ngơi chút nào thao trường, thể thấy gần đây bận rộn thế nào.

 

Liễu Nhân Nhân ôm Cố Viêm Viêm ngủ trưa một giấc.

 

Khoảng 3 giờ rưỡi chiều, đợi nắng dịu bớt, hai con đội mũ chống nắng chuẩn ngoài.

 

“Nhân Nhân, cô ngoài ?” Mã Quế Lan đang vá áo ở cổng lớn.

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Em tìm cả em.”

 

Mã Quế Lan nhiệt tình hỏi: “Biết đường ?”

 

“Biết ạ, Cố Thành chỉ cho em .” Liễu Nhân Nhân .

 

Mã Quế Lan cũng gì thêm, chỉ dặn dò cô về sớm một chút.

 

Không xe đạp đúng là bất tiện, bộ hơn nửa tiếng đồng hồ Liễu Nhân Nhân mới tìm tiệm cơm quốc doanh.

 

Tiệm cơm quốc doanh quả thực lớn, vẻ mới mở lâu.

 

Tối qua họ , đảo vốn tiệm cơm quốc doanh, là do bộ đội đóng quân ở đây nên mới mở.

 

Lúc đến giờ cơm, bên trong tiệm vắng tanh.

 

Liễu Nhân Nhân đẩy cửa bước , ánh mắt đảo một vòng quanh đại sảnh.

 

“Đồng chí , giờ đến giờ cơm , cô ăn cơm thì lát nữa hẵng .” Nữ phục vụ của tiệm cơm quốc doanh vốn đang ngủ gật, thấy tiếng động bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ rõ sự vui.

 

Liễu Nhân Nhân nhạt: “ ăn cơm, đồng chí ơi, tìm . Liễu Minh Thành ở đây ?”

 

“Liễu Minh Thành?”

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Là nhân viên mới đến hôm nay .”

 

Nghe là đến tìm Liễu Minh Thành, thái độ của nữ phục vụ hơn hẳn: “Anh mua đồ cùng bếp trưởng , chắc là... chắc là sắp về đấy, đợi một lát?”

 

Nhân viên mới đến hôm nay chút quan hệ với trong quân khu, nữ phục vụ tự nhiên dám chậm trễ.

 

Liễu Nhân Nhân bèn ở đợi Liễu Minh Thành, cũng thể một chuyến tay về .

 

Cũng chẳng bao lâu thì thấy Liễu Minh Thành trở về, tay xách bao lớn bao nhỏ, đều là nguyên liệu nấu ăn mua.

 

“Em gái, em tới đây?” Liễu Minh Thành đặt đồ xuống, tỏ khá bất ngờ.

 

Thấy sắp đến giờ việc của tiệm cơm, Liễu Nhân Nhân cũng dài dòng, hỏi : “Anh cả, em đến xem thế nào.”

 

“Khá lắm.” Đáy mắt Liễu Minh Thành ánh lên nét , “Anh hiện tại chân chạy mua sắm cho tiệm cơm, mệt, trong tiệm bao ăn bao ở, một tháng còn hai mươi đồng tiền lương đấy, còn tăng nữa.”

 

 

Loading...