Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 253: Trúng độc

Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:28:11
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Mã Quế Lan cũng thấy tiếng động, còn tưởng Liễu Nhân Nhân cẩn thận vỡ bát.

 

“Không em.” Liễu Nhân Nhân chỉ phòng bên cạnh, giọng điệu chút gấp gáp, “Chị dâu, lúc nãy em thấy cô uống thuốc, ngợm trông cũng khỏe, sợ là cô xảy chuyện gì .”

 

“Thật á?” Mã Quế Lan nghi ngờ gì, đối phương quả thực kỳ quái, tính tình quái gở thì chớ, còn ngày nào cũng uống thứ t.h.u.ố.c Bắc kỳ lạ.

 

Cũng chẳng rốt cuộc bệnh tật gì.

 

Liễu Nhân Nhân thử đẩy cửa, cửa mở .

 

“Cô tránh sang một bên, để .” Mã Quế Lan nhổ hai bãi nước bọt lòng bàn tay, tiếp đó vận sức, dùng hết sức bình sinh húc mạnh cửa...

 

Chỉ thấy một tiếng “Rầm”, cánh cửa thật sự chị húc tung .

 

Liễu Nhân Nhân: “...”

 

Thật ngờ sức lực Mã Quế Lan lớn đến .

 

Không kịp gì, hai vội vàng chạy .

 

Đập mắt là phụ nữ trẻ đang ngất xỉu mặt đất, môi tím tái, bên cạnh là những mảnh bát vỡ tan tành.

 

“Ôi trời đất ơi, thế ?” Mã Quế Lan từng gặp trường hợp , nhất thời hoảng sợ.

 

Liễu Nhân Nhân trấn tĩnh , : “Bộ đội chắc trạm xá, chúng đưa cô đến trạm xá .”

 

Lúc còn sớm, đợi Cố Thành bọn họ về e là kịp.

 

Cũng phụ nữ trẻ rốt cuộc , mạng quan trọng, vẫn nên nhanh chóng đưa đến bệnh viện, tránh lỡ bệnh tình.

 

Mã Quế Lan vội vàng gật đầu: “Được, cô đỡ cô dậy, để cõng...”

 

Qua chuyện phá cửa , Liễu Nhân Nhân cũng lo chị cõng nổi.

 

Giúp Mã Quế Lan cõng phụ nữ trẻ lên lưng, hai chạy như bay ngoài.

 

Cũng trạm xá , Liễu Nhân Nhân hỏi thăm lính gác cổng.

 

Cuối cùng hai cũng tìm nơi cần đến.

 

Lúc trạm xá đông , phụ nữ trẻ đưa thẳng phòng cấp cứu.

 

“Ôi chao.” Mã Quế Lan thở hắt một , trong lòng lo lắng yên, “Cô sẽ chứ nhỉ?”

 

Liễu Nhân Nhân lắc đầu: “Em .”

 

Bất kể thì cũng chẳng liên quan gì đến họ, đưa đến trạm xá , còn ... đành chờ kết quả thôi.

 

Mã Quế Lan hỏi: “Có cần báo cho chồng cô ?”

 

Họ đến thăm , ngoài chồng thì chẳng thích nào khác.

 

Liễu Nhân Nhân: “Chị ?”

 

Mã Quế Lan nghẹn lời: “...”

 

Không, chị quen, chắc chỉ mấy ông chồng nhà mới mặt thôi.

 

Mã Quế Lan nghĩ cách, bảo Liễu Nhân Nhân: “Hay là cô ở đây trông nhé? thao trường tìm Bình Quý, bảo ông báo cho chồng cô ?”

 

Đây là cách nhất , Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Được, chị dâu , em ở đây trông chừng.”

 

Chẳng bao lâu , Mã Quế Lan còn về thì cửa phòng cấp cứu mở.

 

Một bác sĩ nam mặc quân phục bên trong, khoác áo blouse trắng bên ngoài bước hỏi: “Ai là nhà bệnh nhân?”

 

Liễu Nhân Nhân: “... Bác sĩ, là hàng xóm của cô . Chồng cô là phó trung đoàn trưởng của đơn vị , báo tin .”

 

Sở dĩ nhắc đến việc chồng phụ nữ trẻ là phó trung đoàn trưởng với bác sĩ quân y là vì hy vọng sẽ coi trọng bệnh nhân hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-253-trung-doc.html.]

 

Nam bác sĩ biểu lộ cảm xúc gì, thẳng vấn đề: “Không vấn đề gì lớn, bệnh nhân triệu chứng trúng độc, hiện đang truyền dịch. Lát nữa nhắc cô chú ý một chút, đừng cái gì cũng ăn bậy.”

 

Liễu Nhân Nhân lập tức nghĩ đến bã t.h.u.ố.c Bắc thấy trong phòng phụ nữ trẻ.

 

Bên trong cư nhiên đủ loại côn trùng lớn nhỏ, những thứ khác nhất thời cô nhận , nhưng loáng thoáng thấy như cả bọ cạp, nghĩ đến... chắc là do t.h.u.ố.c gây .

 

Liễu Nhân Nhân im lặng một lát với nam bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, .”

 

Khi Mã Quế Lan dẫn đến nơi thì phụ nữ trẻ sắp xếp trong phòng bệnh.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Mã Quế Lan dù thể lực đến , chạy ngược chạy xuôi nãy giờ, lúc cũng mệt đến thở hồng hộc như trâu.

 

Nghe Liễu Nhân Nhân kể tình hình bệnh nhân, chị thở phào nhẹ nhõm, với đàn ông bên cạnh: “Không , đoàn trưởng Chu, vợ giao cho nhé, chúng về đây.”

 

Chu Chí An khẽ gật đầu với hai : “Làm phiền hai chị em .”

 

Ra khỏi bệnh viện, Mã Quế Lan vẫn còn hồn: “Haizz, nãy suýt nữa dọa c.h.ế.t khiếp.”

 

Liễu Nhân Nhân nghĩ cũng thấy rùng : “Chị dâu, chị lợi hại thật đấy, may mà chị.”

 

Nếu một cô chắc chắn xoay xở nổi.

 

“Chị dâu cô cái gì cũng , mỗi cái sức khỏe.” Mã Quế Lan cũng là nhà quê, từ nhỏ quen việc đồng áng, sức lực đương nhiên là lớn.

 

Cố Thành cũng chuyện , khi về liền bảo: “Đội vệ sinh của đơn vị điều kiện kém gì bệnh viện bên ngoài , nếu chỗ nào khỏe thì cứ qua đó tìm bác sĩ.”

 

“Em .” Chuyện liên quan đến sức khỏe, Liễu Nhân Nhân cũng sẽ qua loa, kể cho tình hình cụ thể của vợ Chu Chí An, chút băn khoăn , “Nghe ý tứ của bác sĩ thì sức khỏe cô hình như cũng chẳng vấn đề gì khác. Em thấy cô ngày nào cũng uống mấy thứ t.h.u.ố.c Bắc đó, cũng là vì cái gì.”

 

Thuốc ba phần độc, uống lâu dài chắc chắn cho cơ thể.

 

Cố Thành và Chu Chí An , nhưng cùng một đơn vị, ít nhiều cũng khác qua về cảnh của Chu Chí An...

 

Cố Thành suy đoán: “Chắc là vì chuyện con cái.”

 

Con cái?

 

Liễu Nhân Nhân dường như hiểu: “Ý là... vợ chồng phó đoàn trưởng Chu hiện tại vẫn con ?”

 

Vợ chồng Chu Chí An tuổi cũng còn trẻ, tầm ba mươi .

 

Những năm , vợ chồng ba mươi tuổi mà con thì thường thấy.

 

Cố Thành khẽ gật đầu: “Nghe là như .”

 

Chính vì con nên vợ Chu Chí An mới một một đến đảo theo quân.

 

Uống t.h.u.ố.c Bắc... khả năng lớn cũng là để cầu con.

 

Liễu Nhân Nhân cau mày: “Nếu là ... cũng họ bệnh viện kiểm tra thử xem .”

 

Uống t.h.u.ố.c Bắc bừa bãi là , nhất là mấy phương t.h.u.ố.c bí truyền ở nông thôn.

 

Tình hình cụ thể Cố Thành cũng rõ, với Chu Chí An vốn dĩ cũng chẳng thiết.

 

Liễu Nhân Nhân cũng thích lo chuyện bao đồng.

 

Lời bác sĩ dặn cô chuyển lời cho Chu Chí An , nếu họ để tâm thì ngoài cũng chẳng quản .

 

Ngày mai Cố Thành nghỉ, buổi chiều hỏi thăm về tình hình địa phương.

 

“Họ bảo ở đây sáng sớm và chập tối đều thích hợp cào hải sản, sáng mai chúng sớm nhé?”

 

Dụng cụ cào hải sản đều mượn , ngoài thùng gỗ còn xẻng sắt, túi lưới nhỏ, cái kẹp.

 

Đến cả ủng mưa cũng mua cho Liễu Nhân Nhân một đôi, thời tiết hiện tại đang lạnh, thích hợp để chân trần biển.

 

Còn về phần , đôi giày quân đội cũ là , cũng chẳng , sợ lạnh lắm.

 

Nghe Cố Thành nhắc đến chuyện , Liễu Nhân Nhân thu hồi suy nghĩ, hứng thú bừng bừng : “Được ạ, buổi sáng trời mát mẻ. À đúng ... em cần rủ chị dâu Quế Lan cùng nhỉ?”

 

 

Loading...