Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 262: Kẹo
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:28:20
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù thế nào thì cuộc sống vẫn tiếp diễn, chồng vẫn hơn là .
Cũng hỏi nhiều, chị dâu cả bỏ .
Liễu Nhân Nhân còn tưởng xã giao với chị một hồi, ngờ chị dâu cả chẳng gì thêm luôn.
Sáng hôm , Liễu Nhân Nhân đạp xe lên huyện, ghé bưu điện tiên, cô mang cho Trương Minh Quyên ít đồ.
Năm mươi quả trứng gà, một bó rau chân vịt, một bó hẹ, còn một bó cải thìa.
Mùa Cung tiêu xã huyện rau xanh bán, Liễu Nhân Nhân mang rau tươi đến, sợ Trương Minh Quyên cần.
Trương Minh Quyên thấy một rổ đầy ắp đồ, thực sự kinh ngạc: “... Nhiều thế á?”
Liễu Nhân Nhân thuận miệng giải thích: “Thời gian qua em ở nhà, tích khá nhiều trứng, nếu chị lấy hết thì để em hỏi khác.”
Liễu Nhân Nhân chẳng lo lắng chút nào, dù là rau xanh trứng gà thì cũng lo ế.
Trương Minh Quyên đương nhiên đồng ý để cô mang , năm mươi quả trứng gà tuy nhiều nhưng nhà chị đông , ăn kiểu gì cũng hết.
Kể cả ăn hết thì bán cho họ hàng bạn bè cũng mà.
Hai đầu giao dịch, Trương Minh Quyên lén dúi tiền cho Liễu Nhân Nhân.
Lần Liễu Nhân Nhân mang nhiều đồ đến như , khác khó mà để ý.
Ở bưu điện ngoài Trương Minh Quyên còn một nhân viên nữ khác, tuổi tác vẻ lớn, tầm hơn bốn mươi.
Liễu Nhân Nhân liếc phụ nữ , hỏi Trương Minh Quyên: “Có chị?”
Trương Minh Quyên thì thầm với Liễu Nhân Nhân: “Không , chị bảo với bà em là họ hàng của chị .”
Họ hàng với biếu chút quà cáp thì ?
Liễu Nhân Nhân thường xuyên đến bưu điện tìm Trương Minh Quyên, qua thì đúng là giống họ hàng, khiến nghi ngờ.
Hơn nữa...
Trương Minh Quyên : “Lát nữa chị chia cho bà một ít là êm chuyện ngay.”
Vật tư huyện thiếu thốn trầm trọng, chẳng ai cưỡng cám dỗ .
Nhất là lớn tuổi, già trẻ, ước gì mua thêm chút đồ ăn.
Liễu Nhân Nhân lúc mới yên tâm.
Nhớ lời dặn của cả và hai, Liễu Nhân Nhân tiếp tục Cửa hàng bách hóa một chuyến.
Mua hai gói kẹo sữa Thỏ Trắng, hai gói kẹo hoa quả.
Số kẹo mang về chia cho Khương và chị dâu cả một ít, những thứ khác thì cần mua.
Vẫn còn bưu kiện gửi từ đảo về tới nơi nữa.
Trên đường về, đột nhiên thời tiết đổi, chẳng mấy chốc lất phất mưa.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Sáng sớm lúc cửa trời còn , nắng nên Liễu Nhân Nhân mang ô, ngờ lúc đổ mưa bất chợt.
May mà cô thói quen đội mũ chống nắng, đạp xe nhanh, tranh thủ khi mưa to, Liễu Nhân Nhân vội vã chạy về nhà.
Về đến nhà, Liễu Nhân Nhân lén lấy từ hệ thống một dẻ sườn, một gói bánh quy, một gói bánh óc ch.ó và hai cân táo.
Mới từ đảo về, trong nhà ngoài lương thực thiếu thì hoa quả, đồ ăn vặt chẳng gì.
Mưa xuân quý như dầu, lúc mưa to là chuyện .
Chỉ là ngày mưa lỡ dở chuyện đồng áng.
Lúc Liễu Nhân Nhân che ô sang nhà họ Liễu thì cả nhà đều mặt đông đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-262-keo.html.]
Liễu Nhân Nhân đưa hai gói kẹo sữa Thỏ Trắng và hai gói kẹo hoa quả cho Khương, đồ do cô biếu.
Liễu Nhân Nhân giải thích: “Đây là cả hai nhờ con mua cho , còn một phần nữa... lát nữa đưa cho chị dâu cả nhé.”
Mẹ Khương vốn định mắng con gái, đang yên đang lành mua kẹo gì!
Vừa là hai con trai nhờ Liễu Nhân Nhân mua, lời đến miệng bà nuốt .
Ngay đó bà xót xa : “Hai con cũng thật là, tốn kém gì, kẹo ăn cơm . Lần con bảo chúng nó đừng tiêu tiền bừa bãi, kiếm đồng tiền dễ.”
Mua nhiều kẹo thế tốn bao nhiêu là tiền cơ chứ? Chẳng vun vén gì cả.
Liễu Nhân Nhân cũng sẽ lời với các , kiếm tiền vốn là để tiêu mà.
Mấy đứa trẻ trong nhà thấy kẹo thì mắt sáng rực lên.
Mẹ Khương rốt cuộc vẫn thương cháu, chia cho mỗi đứa hai viên kẹo, chia dặn: “Ăn nhiều kẹo , mỗi ngày chỉ ăn nhiều nhất một viên thôi.”
Chỉ thế thôi cũng đủ khiến lũ trẻ trở thành những đứa trẻ hạnh phúc nhất thôn , nhà khác gì ăn loại kẹo ngon thế ?
Cố Viêm Viêm cũng chia phần, đến lượt bé, Khương trực tiếp bốc một nắm kẹo sữa Thỏ Trắng nhét túi thằng bé.
Làm nhóc sướng rơn.
Liễu Nhân Nhân: “...”
Mẹ Khương cất phần kẹo của nhà tủ khóa , phần còn lát nữa đưa cho chị dâu cả.
Chị dâu cả giống bà, đồ gì chắc chắn sẽ giữ cho hai đứa con của ăn.
Không như Khương, đều là cháu nội cả, gì ngon bà thể nào chỉ cho con nhà chú hai chú ba mà bỏ mặc cháu đích tôn.
Tuy nhiên , con nhà chú hai chú ba còn bé, chỉ mỗi cô cháu gái nhỏ là ăn vặt thôi.
Thấy mưa dấu hiệu tạnh, Liễu Nhân Nhân che ô dắt Cố Viêm Viêm và con ch.ó vàng về nhà.
Thời gian cô vắng, con ch.ó vàng vẫn nuôi ở nhà họ Liễu.
Liễu Nhân Nhân vốn định mang con ch.ó về, đằng nào cô cũng sắp theo quân, thể mang ch.ó cùng, chi bằng cứ để nhà họ Liễu nuôi luôn cho .
Khương lo con gái ở cuối thôn một ai trông chừng nên bảo cô cứ mang con ch.ó về .
Về đến nhà, thấy trong miệng con trai ngậm kẹo, Liễu Nhân Nhân lập tức tịch thu hết kẹo sữa Thỏ Trắng trong túi thằng bé.
Nếu tịch thu, nhóc thể ăn hết sạch trong một .
“Mẹ, của con...” Cố Viêm Viêm móc túi, bên trong chẳng còn viên kẹo nào, lập tức xị mặt chu cái miệng nhỏ lên.
Liễu Nhân Nhân chiều: “Anh chị mỗi ngày chỉ ăn một viên, con còn bé, mỗi ngày chỉ ăn nửa viên thôi.”
Không quản nghiêm , răng nhóc sắp hỏng hết .
Liễu Nhân Nhân giờ chẳng mấy khi mua kẹo cho con ăn, nhưng khổ nỗi cứ lén cho thằng bé.
Liễu Nhân Nhân mà là sẽ lén giấu , lúc ngủ còn trùm chăn ăn vụng.
Đã hai ba buổi sáng dậy, Liễu Nhân Nhân phát hiện trong miệng con trai vẫn còn ngậm kẹo.
May mà Liễu Nhân Nhân kịp thời giám sát chuyện đ.á.n.h răng, nếu răng nhóc bây giờ chắc đen sì hết cả .
“Mẹ hư...” Hốc mắt Cố Viêm Viêm đỏ hoe, tủi Liễu Nhân Nhân.
Kẹo rõ ràng là bà ngoại cho, tịch thu thì chớ, còn bắt mỗi ngày chỉ ăn nửa viên, thật là quá đáng lắm !
Cố Viêm Viêm sụt sùi cái mũi nhỏ, cuối cùng cũng thành tiếng.
Cậu nhóc cũng lóc vô dụng, trong nhà chẳng ai khác bênh vực .
Liễu Nhân Nhân dở dở : “Cố Viêm Viêm, con giỏi nhỉ, cho ăn kẹo là thành hư hả? Thế nếu trả kẹo cho con thì ?”
Cố Viêm Viêm chớp chớp đôi mắt to tròn, cái miệng nhỏ liến thoắng: “Cho kẹo, ...”