Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 297: Trạm xá
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:30:15
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay đường về, Liễu Nhân Nhân ngửi thấy mùi vải thiều ngọt nồng nặc.
Chắc là đang phơi vải khô, mà còn ít nữa.
Nghĩ là Mã Quế Lan truyền bá cách vải khô cho những khác .
Hôm nay đến Hợp tác xã mua đồ đa phần đều mua vải thiều.
Thế là giải quyết vấn đề vải thiều ế ẩm.
Vừa đón Cố Viêm Viêm về nhà, Liễu Nhân Nhân đang chuẩn nấu cơm tối.
Trịnh Tường Vi sang tìm cô.
Mang theo một hộp bánh quy cao cấp đựng trong hộp sắt và một túi sữa mạch nha cho Cố Viêm Viêm ăn.
Liễu Nhân Nhân nghĩ nghĩ, lấy hai mươi cái bánh chưng đưa cho cô .
Trịnh Tường Vi vội về, hỏi: “Thím Vương kể với chị chuyện con gái thím ?”
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “ thấy bà cả buổi sáng mặt mày ủ rũ, đoán cũng đoán phần nào.”
Trịnh Tường Vi xị mặt: “Biết thế chẳng nhận lời cái việc , bây giờ cứ như chuyện gì trái lương tâm .”
là ơn mắc oán.
Liễu Nhân Nhân an ủi: “Cô đừng nghĩ nhiều, thấy thím Vương cũng ý trách cô , vốn dĩ chuyện xem mắt cứ gặp là thành, thím Vương điều đó.”
“Dù cũng cạch đến già, bà mối nữa .” Trịnh Tường Vi ỉu xìu , “ chị dâu, Nhất Minh nhà bảo nhắn với chị một tiếng, gần đây đảo thể bão lớn, buổi tối ngủ chị chú ý một chút, cửa nẻo đóng chặt .”
Liễu Nhân Nhân trầm ngâm: “... .”
Buổi tối, Liễu Nhân Nhân ăn cơm xong thì bên ngoài quả nhiên nổi gió lớn.
Bát đũa còn kịp dọn, Liễu Nhân Nhân lập tức đóng chặt cửa nẻo trong nhà.
Đến nửa đêm gió càng lúc càng to, nhiệt độ cũng giảm đột ngột.
Liễu Nhân Nhân tìm cái chăn mỏng đắp cho Cố Viêm Viêm, trong lòng khỏi lo lắng, cũng Cố Thành bên thế nào .
Cô nghĩ ngày mai lúc trạm xá tìm Tiểu Hà hỏi thăm xem tình hình của Cố Thành ...
Hôm , Liễu Nhân Nhân ăn trưa ở nhà xong mới đạp xe đến cổng quân khu.
Sáng nay hẹn với thím Vương gặp ở đây.
Thím Vương và con gái Hải Thảo đợi ở cổng một lúc.
Liễu Nhân Nhân dẫn hai đến thẳng trạm xá.
Trực ban hôm nay khéo là một nữ bác sĩ trung niên, nữ quân y mặc quân phục bên trong, khoác áo blouse trắng bên ngoài, trông oai phong.
Bà qua mụn mặt Hải Thảo, hỏi vài câu liên quan.
Cũng giống như lời thầy lang , loại mụn thực cần xử lý đặc biệt.
nếu nhu cầu thì cũng thể mua ít t.h.u.ố.c về điều trị.
Thím Vương thấy thế lập tức bày tỏ nguyện ý bỏ tiền mua thuốc, chỉ cần chữa khỏi mụn cho con gái thì tốn bao nhiêu tiền cũng đáng.
Thời buổi t.h.u.ố.c men cũng khan hiếm như vật tư khác.
Mụn mặt cũng chẳng bệnh nặng gì, nữ quân y vốn định kê đơn t.h.u.ố.c cho Hải Thảo.
Thấy mụn mặt cô bé quả thực nghiêm trọng.
Bèn kê cho một hộp t.h.u.ố.c mỡ bôi mặt, đồng thời dặn dò kiêng ăn hải sản, ăn uống thanh đạm một chút.
Hải sản đa phần là đồ ăn dễ gây kích ứng, cho vết thương.
Người đảo hầu như bữa nào cũng thể thiếu hải sản, thím Vương thực sự ngờ bệnh tình của con gái kiêng ăn hải sản.
Thầm nghĩ, thảo nào mụn mặt con gái mãi khỏi, hóa còn nguyên nhân .
Ra khỏi trạm xá, Liễu Nhân Nhân vốn định chia tay con thím Vương ở đây để tìm Tiểu Hà trong đơn vị.
Không ngờ đến nơi chạm mặt Tiểu Hà...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-297-tram-xa.html.]
“Chị dâu, chị đến bệnh viện thế?” Tiểu Hà hỏi.
Trước khi đoàn trưởng Cố dặn dò chăm sóc cho con Liễu Nhân Nhân.
“ đưa đồng nghiệp đến khám bệnh.” Nói xong, Liễu Nhân Nhân chút lo lắng hỏi, “Tiểu Hà, bao giờ Cố Thành về?”
Tiểu Hà gãi đầu: “... Chị dâu, cái em cũng ạ, chắc là sắp .”
Liễu Nhân Nhân hỏi: “ gần đây sẽ bão lớn, nhiệm vụ sẽ chứ?”
Khu gia đình loa phát thanh, mấy ngày nay Liễu Nhân Nhân cũng thấy loa thông báo nhắc nhở chú ý phòng chống bão.
Tiểu Hà vẫn câu trả lời cũ: “Chị dâu, cái em cũng , biển nhiệm vụ đều là nhiệm vụ bí mật, lính lác như bọn em nắm tình hình ạ.”
Kể cả cũng giữ bí mật.
Liễu Nhân Nhân: “...”
Thế là chẳng hỏi gì?
Nghĩ tin tức tức là tin , Liễu Nhân Nhân cũng khó Tiểu Hà nữa.
Trên đường về, thím Vương dò hỏi: “Nhân Nhân , lính trẻ lúc nãy cô quen ?”
Liễu Nhân Nhân khẽ gật đầu: “Là quen...”
Chưa hết câu thím Vương tiếc nuối: “Cậu tướng mạo đấy, vợ ?”
Tiểu Hà vóc dáng cao lớn, hơn đứt trung đội trưởng đeo kính cận thư sinh nho nhã hôm qua xem mắt nhiều.
Liễu Nhân Nhân sững sờ: “... Hình như .”
Thím Vương mừng rỡ, vội vàng : “Nhân Nhân , đầu đợi mặt mũi cái Hải Thảo đỡ hơn chút, cô thể giúp thím mối ? Hỏi xem lính trẻ lúc nãy tìm yêu .”
Liễu Nhân Nhân nghĩ nghĩ bảo: “Hỏi thì , nhưng chắc thành ạ.”
Thực cô thấy lấy bản địa cũng .
Đặc biệt là mấy lính đủ điều kiện đưa vợ con theo quân.
Lấy bản địa thì vợ chồng cũng chịu cảnh mỗi một nơi.
Đợi Cố Thành về thể bàn với chuyện .
Thím Vương cảm kích: “Không , giúp thím hỏi một tiếng là .”
Lúc chia tay, thím Vương dặn dò Liễu Nhân Nhân: “Thời gian thời tiết , cô nhớ tích trữ nhiều đồ ăn trong nhà , như nước nôi, nến, củi lửa các thứ cũng chuẩn nhiều một chút.”
“Bão mà đến thì chắc chắn sẽ kèm theo mưa to, dễ mất điện mất nước.”
Đến lúc đó ru rú trong nhà, cũng chẳng khỏi cửa .
Bà sống đảo mấy chục năm nay, quá hiểu tình hình nơi .
Khác với những nơi khác, hải đảo thể hạn hán châu chấu gì.
cũng chẳng yên bình lắm , bão tố, sóng thần, lũ lụt... cái nào cũng thể lấy mạng .
Thím Vương thì Liễu Nhân Nhân cũng nghĩ đến chuyện tích trữ đồ.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Chủ yếu là đồ ăn trong nhà đủ nhiều, lương thực, thịt khô rau khô gì cũng .
Cùng lắm thì cô còn hệ thống nữa mà.
Tuy nhiên nếu thực sự khỏi cửa ...
Có một thứ đúng là chuẩn , cái khác thì , trong nhà nhiều củi lửa.
Khu gia đình quân đội cung cấp vật tư nhưng thời buổi vật tư khan hiếm, quân đội phân phối theo đầu , lớn trẻ em tiêu chuẩn khác , kiểm soát nghiêm ngặt.
Không thể nào tích trữ bao nhiêu thì tích trữ bấy nhiêu .
Liễu Nhân Nhân tính lo xa, trong nhà tích trữ nhiều đồ cô yên tâm.
Liễu Nhân Nhân sang hỏi thím Vương: “Thím ơi, đảo nhà nào bán củi lửa ạ?”
Than đá chỉ quân đội và Hợp tác xã cung cấp, mỗi nhà lĩnh theo định mức, mua thêm một tí cũng .