Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 299: Chịu tai họa

Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:30:17
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Hơn nữa Cố Viêm Viêm mà trúng gió lạnh thì bệnh tình chắc chắn sẽ càng nghiêm trọng hơn.

 

Cố Thành: “Tối qua lái xe về.”

 

Xe Jeep hiện tại đang đỗ ngay cổng sân.

 

Liễu Nhân Nhân do dự nữa, lấy cái áo khoác bọc kín mít cho Cố Viêm Viêm, khoác thêm cái áo mưa của Cố Thành bên ngoài.

 

Gió bên ngoài quả thực lớn, nếu Cố Thành che chắn, Liễu Nhân Nhân suýt chút nữa thổi bay, lên xe mới đỡ hơn chút.

 

Cơn bão còn nghiêm trọng hơn Liễu Nhân Nhân tưởng tượng.

 

Đường sá ngập nước, mặt nước trôi nổi đủ loại rác rưởi.

 

Có cây to gió quật đổ, lá rụng tơi tả, còn những tấm ván gỗ, thùng gỗ, cửa sổ... từ trôi đến.

 

Nghĩ đến cảnh tượng đó chắc chắn dân đảo thiệt hại nặng nề.

 

Trái tim Liễu Nhân Nhân thắt , cũng may họ bình an đến trạm xá.

 

Cố Viêm Viêm sốt cao, uống t.h.u.ố.c hạ sốt tác dụng.

 

Nữ quân y kê cho bé một chai dịch truyền.

 

Thời tiết nên đến bệnh viện cũng nhiều.

 

Cố Thành là đoàn trưởng, ở trạm xá sắp xếp cho Cố Viêm Viêm phòng bệnh truyền dịch ngay.

 

Tuy nhiên lẽ do ốm nên nhóc chịu yên giường bệnh.

 

Hai tay cứ ôm chặt lấy cổ Cố Thành.

 

Cố Thành vốn dĩ chiều con, huống hồ con đang sốt cao nên cứ thế ôm con truyền dịch.

 

Nhờ đưa đến kịp thời nên ngoài sốt cao Cố Viêm Viêm triệu chứng nào khác.

 

Truyền hết một chai dịch, nhiệt độ cơ thể dần hạ xuống.

 

bác sĩ khuyên họ nên ở bệnh viện theo dõi thêm một chút.

 

Thời tiết , trẻ con chịu nổi việc nhiều .

 

Hai vợ chồng quyết định ở bệnh viện theo dõi một ngày, đến tối nếu việc gì thì về.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Cơn bão gây thiệt hại nhỏ cho hòn đảo, quân khu cũng tránh khỏi ảnh hưởng.

 

Cố Thành còn kịp nghỉ ngơi Tiểu Hà vội vã chạy đến tìm gọi mất.

 

Bất đắc dĩ, Liễu Nhân Nhân đành ở phòng bệnh một chăm con.

 

Gần trưa, Tiểu Hà một đến bệnh viện tìm cô, còn mang cơm trưa cho cô và Cố Viêm Viêm.

 

“Chị dâu, đoàn trưởng bận quá nên nhờ em mang cơm cho hai con.”

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu, thuận miệng hỏi: “Đoàn trưởng Cố ăn cơm ? Bao giờ xong việc?”

 

Bên ngoài bão tan nhưng mưa to vẫn dứt.

 

Liễu Nhân Nhân về nhà nhưng một ôm con cũng tiện về.

 

Tiểu Hà trả lời: “Chị dâu, đoàn trưởng bảo lát nữa sẽ đến đón hai con về.”

 

Mấy thôn đảo thiệt hại nặng nề, trong đơn vị đều đang bận rộn cứu hộ.

 

May mà thời gian là mùa cấm biển, nếu thiệt hại chỉ dừng ở tài sản.

 

Liễu Nhân Nhân yên tâm hơn.

 

Đợi mãi đến hơn 4 giờ chiều Cố Thành mới đến bệnh viện đón con cô.

 

Đội mưa to gió lớn việc cả ngày, lấm lem bùn đất, áo mưa cũng dính đầy bùn.

 

Liễu Nhân Nhân thấy quầng thâm mắt còn to hơn cả mắt, khỏi xót xa: “Lát nữa nữa chứ?”

 

Tối qua Cố Thành suốt đêm về gấp, vốn dĩ nghỉ ngơi, hôm nay bận rộn cả ngày, đến thở cũng thời gian.

 

“Không cần , bà con nạn sắp xếp thỏa .” Gương mặt Cố Thành lộ vẻ mệt mỏi, “Viêm Viêm chứ?”

 

Liễu Nhân Nhân lắc đầu: “Không ạ, cả ngày hôm nay thấy sốt nữa.”

 

Chỉ là uể oải, tinh thần lắm.

 

Cứ ở mãi bệnh viện cũng , thu dọn đồ đạc xong Cố Thành đưa hai con về nhà.

 

Cũng giống lúc sáng, lái xe đưa về.

 

Hôm nay mưa tầm tã cả ngày, nước đường ngày càng dâng cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-299-chiu-tai-hoa.html.]

 

Khu quân sự địa thế cao mà còn thế , những nơi khác thì khỏi .

 

Ngồi xe, Liễu Nhân Nhân khỏi lo lắng: “Nếu mưa cứ mãi tạnh thì ?”

 

Khu gia đình là nơi địa thế cao , nếu bên mà ngập...

 

Thì họ chỉ còn nước chạy lên núi.

 

Đảo dựa lưng núi lớn, chỉ là núi lớn luôn là khu vực cấm đảo.

 

Thứ nhất là núi nhiều thú dữ, nguy hiểm.

 

Thứ hai, từ khi quân đội đóng quân đảo, núi lớn liệt khu vực huấn luyện dã ngoại của quân đội, khác tùy tiện gần.

 

Cố Thành : “Đã xây dựng khu tránh trú núi .”

 

Theo lời dân làng kể thì lâu đảo trận mưa lớn thế .

 

họ sống đảo bao đời nay, thể nào biện pháp phòng chống thiên tai.

 

Xây khu tránh trú núi chính là một cách.

 

Nhà Liễu Nhân Nhân thì cần lo lắng lắm, trong nhà còn tầng hai, cùng lắm thì dọn lên tầng hai ở.

 

Nước biển chắc chắn sẽ dâng đến tầng hai, trừ phi cả hòn đảo nhấn chìm.

 

Về đến nhà, Cố Thành tắm rửa qua loa phòng , Cố Viêm Viêm cũng đang ngủ.

 

Trong nhà ẩm ướt, cũng may nước tràn .

 

Liễu Nhân Nhân chuyển hết đồ ăn lên chỗ cao.

 

Chỗ nào để thì chuyển lên tầng hai, còn cả mấy con gà mái già nữa...

 

Xong xuôi đấy, Liễu Nhân Nhân bếp nấu cơm tối.

 

Lương thực trong nhà thiếu, rau củ cũng nhiều, ngoài rau khô và thịt khô gửi từ quê lên.

 

Còn một túi khoai tây, một túi củ cải, một túi cải thảo, cộng thêm rau xanh trong thùng gỗ, cả nhà ba ăn cả tháng cũng thành vấn đề.

 

Tranh thủ lúc Cố Thành tỉnh, Liễu Nhân Nhân dùng ý niệm lấy thêm 30 quả trứng gà và một túi táo từ hệ thống .

 

Buổi tối, Liễu Nhân Nhân món cần tây xào thịt khô, rau cải xào nấm, hấp một nồi màn thầu.

 

Nấu cháo trứng gà cho Cố Viêm Viêm.

 

Nấu xong cơm tối, hai bố con vẫn đang ngủ.

 

Khu gia đình cắt điện, tranh thủ ăn cơm khi trời tối.

 

Liễu Nhân Nhân đ.á.n.h thức hai bố con dậy ăn chút gì ngủ tiếp.

 

Cố Thành đói thật sự, hai ngày nay bữa cơm nào t.ử tế.

 

Liễu Nhân Nhân thấy ăn nhanh hơn ngày thường nhiều, gắp một miếng thịt khô bỏ bát .

 

Cố Thành ngẩng đầu Liễu Nhân Nhân, hỏi: “Trong nhà thiếu thứ gì em? Anh thể đến chỗ quân nhu lĩnh.”

 

Liễu Nhân Nhân lắc đầu: “Không thiếu gì , chuyện trong nhà đừng bận tâm.”

 

Muốn thiếu gì thì Liễu Nhân Nhân thực mua ít thịt heo tươi.

 

đảo trải qua bão lớn, lúc chắc chắn tàu bè nào chở vật tư .

 

Ngay cả Hợp tác xã cũng đóng cửa.

 

Cho nên Liễu Nhân Nhân cũng chẳng nhắc đến chuyện .

 

Sáng hôm , mưa ngớt dần.

 

Cố Thành ăn sáng xong liền đến đơn vị, khỏi thì Trịnh Tường Vi sang nhà Liễu Nhân Nhân.

 

Nhất Minh bảo hôm qua Viêm Viêm sốt, thằng bé chứ?”

 

Liễu Nhân Nhân lắc đầu: “Hết sốt , chỉ mệt mỏi chút thôi.”

 

Cố Viêm Viêm lúc vẫn đang ăn cơm, nhóc hai hôm nay ăn uống kém, ăn cơm cứ uể oải.

 

Liễu Nhân Nhân thương con ốm nên cũng giục.

 

“Cái thời tiết quái quỷ , còn chẳng khỏi cửa , nhà ăn lấy cơm cũng bất tiện.” Trịnh Tường Vi than vãn.

 

Liễu Nhân Nhân hiểu , hỏi: “Trong nhà hết đồ ăn ?”

 

Trịnh Tường Vi đó học nấu ăn với cô, chỉ là khi ở Hợp tác xã.

 

Vừa tự nấu cơm, cô thấy phiền phức nên ăn cơm nhà ăn luôn cho tiện.

 

 

Loading...