Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 300: Mưa tạnh

Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:30:18
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Không lường bão nghiêm trọng đến thế nên trong nhà đó cũng chẳng dự trữ bao nhiêu đồ ăn.

 

Trịnh Tường Vi ngượng ngùng : “Hôm qua Nhất Minh lấy ít cơm và thức ăn từ đơn vị về nhưng chỉ khoai tây và cải thảo thôi.”

 

Đơn vị thể phát vật tư nhưng chỉ đảm bảo cho đói.

 

Chứ ăn ngon uống thì cũng khả năng.

 

Từ nhỏ đến lớn Trịnh Tường Vi chịu khổ bao giờ, chịu nổi cảnh ngày nào cũng ăn cải thảo gặm khoai tây.

 

Liễu Nhân Nhân : “Nhà còn thịt khô và trứng gà đấy, cô lấy ?”

 

Thịt tươi thì chịu c.h.ế.t, đảo giờ thịt heo bán.

 

“Lấy chứ!” Trịnh Tường Vi vội vàng , “ mua của chị, lấy .”

 

Thịt khô và trứng gà đều là hàng hiếm, đảo giờ mua cũng chỗ mua.

 

Liễu Nhân Nhân còn chịu nhường cho cô , quả thực là hiếm , Trịnh Tường Vi cũng ngại nhận mấy thứ .

 

Liễu Nhân Nhân lấy túi đựng một dải thịt khô, một cây lạp xưởng và mười hai quả trứng gà đưa cho cô .

 

“Cô gì thế, Viêm Viêm cũng ăn ít đồ cô cho mà, cô trả tiền thì khách sáo quá.”

 

Trịnh Tường Vi nghĩ nghĩ : “... Coi như mượn chị, hôm nào trả .”

 

Liễu Nhân Nhân ý kiến gì, chuyển chủ đề: “Cũng nhà thím Vương thế nào , bão lớn thế , mấy thôn đảo thiệt hại nặng lắm.”

 

Trịnh Tường Vi cân nhắc: “Chắc , cùng lắm là nhà ngập nước thôi chứ chắc .”

 

Dân làng đời đời sống đảo, đối với bão gió chắc chắn đầu gặp, hẳn là cách ứng phó.

 

Điều Trịnh Tường Vi lo lắng hơn là: “Cũng bao giờ mưa mới tạnh, đơn vị đông thế nếu vật tư tiếp tế thì e là cầm cự bao lâu.”

 

Vật tư của quân đội cũng vận chuyển từ ngoài đảo , hiện tại sóng to gió lớn, tàu quân sự , bên trong cũng ...

 

Một chốc một lát thể nhưng mưa cứ rơi mãi ngớt thì hậu quả dám tưởng tượng.

 

Liễu Nhân Nhân: “...”

 

Mấy năm nay thiên tai liên miên, cho dù là quân đội cũng thể tích trữ quá nhiều lương thực.

 

Huống hồ bên là quân khu mới.

 

đảo cũng sẽ chờ c.h.ế.t.

 

Lúc ăn cơm trưa, Liễu Nhân Nhân Cố Thành dân làng và bộ đội đang tích cực thoát nước.

 

Đảm bảo đe dọa đến tính mạng của .

 

Còn bảo vệ lương thực đảo hư hại, nếu cuộc sống của dân làng sẽ khốn đốn.

 

Thời gian đó, Cố Thành sớm về khuya, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.

 

Cũng may qua bốn năm ngày, mưa cuối cùng cũng tạnh, nước đường cũng rút dần.

 

Sáng hôm nay, trời quang mây tạnh.

 

Sáng sớm Liễu Nhân Nhân bận rộn phơi quần áo phơi chăn màn.

 

Không chỉ cô, cả khu gia đình hôm nay đều đang việc .

 

Trên đảo vốn dĩ ẩm thấp, thêm mưa dầm dề bao nhiêu ngày.

 

Quần áo, chăn màn, thậm chí là đồ gỗ trong nhà của nhiều đều ẩm mốc meo.

 

Trong lúc nhất thời, cả khu gia đình rợp trời quần áo đủ màu sắc.

 

Trong sân nhà Liễu Nhân Nhân cũng phơi đầy đồ, chỉ quần áo mà một đồ ăn cũng mang phơi phóng.

 

May mà nhà cô ở trong góc khu gia đình, nếu trong nhà nhiều đồ thế , Liễu Nhân Nhân cũng chẳng dám mở cổng, sợ nhòm ngó.

 

Giặt giũ phơi phóng xong xuôi cũng gần đến trưa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-300-mua-tanh.html.]

Liễu Nhân Nhân định bụng chiều nay ngoài một chuyến xem trong thôn bán hải sản tươi .

 

Ru rú trong nhà bao nhiêu ngày, bữa nào cũng trứng gà thì rau dưa.

 

Đừng bố con Cố Thành, bản Liễu Nhân Nhân cũng thấy nhạt mồm nhạt miệng c.h.ế.t.

 

Buổi trưa, Liễu Nhân Nhân xào trứng gà với bí đỏ.

 

Vừa nấu xong cơm trưa thì Cố Thành dắt Cố Viêm Viêm về.

 

Trời cuối cùng cũng tạnh ráo, đám trẻ con trong khu đứa nào cũng cuồng chân, sáng ăn xong Cố Viêm Viêm chạy tót sân thể d.ụ.c chơi.

 

Cố Thành tan tiện đường đón Cố Viêm Viêm về, còn mang theo một túi cua biển.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Liễu Nhân Nhân sáng nay còn đang tính ngoài mua ít hải sản tươi, lúc thấy Cố Thành mang cua về thì mừng rỡ: “Ở thế ?”

 

Cố Thành : “Nước triều rút, nhiều tôm cá mắc cạn bãi cát, giờ khắp nơi là dân làng nhặt tôm cá.”

 

“Gặp một ngư dân vớt khá nhiều cua nên mua một ít.”

 

Người nhặt cá đảo đa phần là dân làng quanh đây, trong khu gia đình vẫn tin .

 

Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên: “Biết thế em cũng , giờ còn kịp ?”

 

Kể cả nhặt ít tôm cá nhỏ cũng mà, mắm tôm cá ăn hết , thêm ít nữa.

 

Cố Thành thật: “Em thời gian đó thà bỏ tiền mua một ít còn hơn.”

 

Giờ bãi cát chắc chắn đông nghịt , Liễu Nhân Nhân chẳng kinh nghiệm cào hải sản.

 

Tôm cá nhỏ cũng chẳng đắt, thà bỏ tiền mua cho nhanh.

 

Liễu Nhân Nhân: “... Thôi , lát nữa em thôn hỏi thử xem.”

 

Cố Thành liếc cô, : “Nếu thời tiết , hai hôm nữa ngoài một chuyến.”

 

Liễu Nhân Nhân sững sờ: “Lại nhiệm vụ ạ?”

 

Anh mới về bao lâu chứ? Lần còn bảo nghỉ hai ngày mà mấy hôm nay cứ bận rộn cứu trợ suốt.

 

Chẳng nghỉ ngơi chút nào, đùng một cái .

 

Cố Thành bảo : “Chỉ tuần tra một hòn đảo nhỏ gần đây thôi, về trong ngày.”

 

Liễu Nhân Nhân “” một tiếng, thế thì còn .

 

Cố Thành tiếp: “Đến lúc đó em với Viêm Viêm cùng nhé, xong việc thì thể chơi với hai con đảo một ngày.”

 

Thời gian qua bận quá, rảnh rỗi thể bù đắp cho hai con.

 

Liễu Nhân Nhân “ố” lên một tiếng: “Thế ? Có ảnh hưởng đến công việc của ? Còn nữa...”

 

Cô quan tâm hỏi: “Bên đó chỗ nào chơi vui ?”

 

Cố Thành gật đầu: “Cũng chuyện gì quan trọng lắm, đảo nhỏ bên mới khai phá, ngoài một lính đồn trú thì ai khác ở.”

 

Liễu Nhân Nhân nghi hoặc: “... Thế em với Viêm Viêm đó gì? Lại chẳng chỗ chơi.”

 

Thà vườn cây ăn quả còn hơn, ít còn hái ít quả mang về ăn.

 

Cố Thành nhắc nhở cô: “Bên đó cũng bãi biển, đến lúc đó em thể tha hồ đào hải sản.”

 

Liễu Nhân Nhân reo lên: “Thật ạ?!!!”

 

Trời cô vẫn luôn cào hải sản, chỉ là dân làng đảo còn tích cực hơn cô nhiều.

 

Liễu Nhân Nhân vài mà chẳng thu hoạch gì, công cốc mấy bận nên cô cũng mất hứng thú với việc cào hải sản.

 

Cố Thành : “Anh lừa em gì.”

 

Liễu Nhân Nhân kìm nở nụ rạng rỡ, hỏi : “Bao giờ ?”

 

Cố Thành suy nghĩ: “Xem tình hình , nếu thời tiết thì hai ngày nữa .”

 

Liễu Nhân Nhân đương nhiên , nhưng chút lo lắng: “Cũng bao giờ Hợp tác xã mở cửa nữa.”

 

 

Loading...