Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 305: Tổ yến
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:30:23
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu đại nương đôi tay trắng trẻo của Liễu Nhân Nhân, hỏi: "Cháu là thành phố ? Ở đảo quen ?"
Hải đảo sản vật phong phú nhưng vẫn thể so sánh với thành phố .
Liễu Nhân Nhân lắc đầu: "Không ạ, cháu là nhà quê, chồng cháu cũng xuất từ nông thôn."
Chu đại nương cảm thán: "Thật Cố đoàn trưởng là nông thôn, tuổi còn trẻ là cán bộ cấp đoàn, còn xuất nông thôn, thật sự là giỏi quá."
Chứ còn gì nữa, Cố Thành năm nay mới 30 tuổi, tương lai chắc chắn còn tiến xa hơn nữa. Hiện tại là đoàn trưởng, thăng chức... tóm tiền đồ vô lượng.
Liễu Nhân Nhân cũng thấy tự hào lây: "Anh nỗ lực ạ."
Từ phòng bếp , Cố Thành , chiều nay cùng Ngụy Quốc Đống kiểm tra doanh trại.
Điều khiến Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên là Chu đại gia đang giúp cô trông Cố Viêm Viêm.
Trên đảo nuôi hai con ch.ó quân khuyển. Cố Viêm Viêm nghé con sợ hổ, còn lon ton chạy theo đuôi ch.ó chơi đùa. Liễu Nhân Nhân suýt chút nữa thì tim. Nhìn thấy ch.ó quân khuyển ý định tấn công Cố Viêm Viêm, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu đại nương qua : "Không , ông nhà bác trông chừng , hai con ch.ó là do một tay ông nuôi lớn, lời lắm."
Liễu Nhân Nhân thấy Chu đại gia chống gậy, ông gõ xuống đất hai cái với Chu đại nương: "Đi thôi..."
Ông xoay , hai con ch.ó quân khuyển lập tức theo.
Chu đại nương trách: "Đi thôi, tính ông cứ như , cổ quái lắm."
Liễu Nhân Nhân gì, giúp Chu đại nương xách hai cái thùng gỗ và cái xẻng theo .
Bãi cát cách đó xa, ở khu nhà trệt là thể thấy tiếng sóng biển. Liễu Nhân Nhân thích nơi , trong khí đều là hương vị của biển cả.
"Chỗ nhỉ?" Chu đại nương hỏi, lúc bà cùng ông nhà cũng vì ưng ý cảnh nơi mới kiên quyết xin đây.
Liễu Nhân Nhân gật đầu: "Rất ạ."
Thời buổi môi trường tàn phá, nơi nơi đều là vẻ tự nhiên, lòng tĩnh lặng và thoải mái.
Chu đại nương cho cô : "Bác cấp xây một cái viện điều dưỡng ở đây, cũng là thật giả."
Chu đại nương mong tin là thật, viện điều dưỡng đều là những đồng chí lão thành sức khỏe kém cần tĩnh dưỡng. Đến lúc đó, ông nhà bà cũng thêm để bầu bạn, trò chuyện.
Liễu Nhân Nhân chuyện .
Chu đại gia dẫn họ đến bãi biển gần đó. Chu đại nương chân cẳng tiện lắm, bà tìm một chỗ xuống, với Liễu Nhân Nhân: "Cháu cứ đào hải sản , bác trông Viêm Viêm cho."
Liễu Nhân Nhân một tiếng: "Đại nương, nếu nó lời bác cứ gọi cháu nhé."
Cố Viêm Viêm cũng thích bờ biển, lúc đang xách cái xô nhỏ, xổm mặt đất nhặt những viên đá nhỏ đủ màu sắc. Nơi cách biển một đoạn, bên cạnh còn hai con ch.ó quân khuyển trông chừng nên cũng gì đáng lo.
Đi chân trần xa một chút, cũng giống như , Liễu Nhân Nhân lấy một hũ muối từ trong thùng rắc những chỗ lỗ. Không bao lâu , từng con ốc móng tay bò , ốc ở đây to và dài hơn hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-305-to-yen.html.]
Liễu Nhân Nhân nhặt ốc ném thùng. Ngoài ốc móng tay, phía còn nhiều ốc hương. Nghĩ ốc hương dễ nuôi, thả trong nước bốn năm ngày cũng c.h.ế.t, Liễu Nhân Nhân liền tập trung đào ốc hương.
Có lẽ vì ít lui tới nên hải sản ở đây thực sự nhiều, chẳng mấy chốc thùng gỗ sắp đầy...
Hải sản đào nhiều quá cũng ăn hết, Liễu Nhân Nhân thòm thèm thu tay . Ngẩng đầu trời, thời gian vẫn còn sớm.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhìn thấy trời đàn chim én lớn đang bay về phía hang động đá vôi bên cạnh, Liễu Nhân Nhân nảy ý nghĩ, hỏi Chu đại gia bên cạnh: "Đại gia, nơi nhiều chim én như , trong động liệu tổ yến... tổ chim én ạ?"
Tổ yến là thứ quý giá, thời buổi chỉ giàu mới ăn, nhà quê bình thường chẳng ai đến món . Liễu Nhân Nhân lời đến bên miệng sửa .
ông cụ là ai chứ, muối ông ăn còn nhiều hơn cơm cô ăn. Nghe Liễu Nhân Nhân , ông cụ ngẩng đầu cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Cháu tổ yến ?"
Liễu Nhân Nhân nghĩ ngợi lấp lửng: "Hàng xóm nhà cháu là Bắc Kinh, cô kể qua..."
Lời cô thật, Trịnh Tường Vi đúng là nhắc tới chuyện chồng cô gửi tổ yến quý giá sang tẩm bổ.
Liễu Nhân Nhân tiếp: "Nghe tổ yến là thứ , trong động nếu tổ yến thì thể lấy một ít cho đại nương ăn, chắc chắn cho sức khỏe của bác ."
Chu đại gia thì khựng , một lúc mới : "Cháu thể bảo Cố đoàn trưởng xem thử."
Muốn hang động đá vôi tìm tổ yến là việc nguy hiểm. Hai ông bà già yếu , Liễu Nhân Nhân con gái cũng nổi. Cố Thành thì thể thử xem.
Liễu Nhân Nhân rục rịch : "... Đại gia, cháu xem một chút, chỉ loanh quanh bên ngoài thôi, sâu ạ."
Cũng trẻ con hiểu chuyện, Chu đại gia chỉ dặn dò: "Cẩn thận chút."
Liễu Nhân Nhân xách cái thùng gỗ rỗng qua.
Xung quanh hang động đá vôi nhiều đá, Liễu Nhân Nhân dẫm lên đá chậm rãi tới. Lại gần mới rõ hơn. Hang động đá vôi bên to thật, bên trong tối om như vô cái hang sâu hun hút. Chim én cũng nhiều.
Liễu Nhân Nhân mà ham, tiếc là quá cao, Chu đại nương và Chu đại gia đang ở cách đó xa nên cô cũng tiện leo trèo. Chỉ đành dẹp ý định đó , đợi ngày mai cùng Cố Thành tính .
Có điều, leo lên hang động thì phía cũng khối thứ . Liễu Nhân Nhân thấy bãi đá ngầm bên chi chít hàu sống, con nào con nấy to đùng. Đều là hàu tự nhiên, Liễu Nhân Nhân xắn quần lên bắt đầu cạy hàu...
Cũng qua bao lâu, Liễu Nhân Nhân xách một thùng hàu lớn lên bờ, ngoài hàu cô còn bắt hai con cua hoa lan to bằng bàn tay.
Chu đại nương thùng hàu lớn, khóe miệng nhịn giật giật: "Nhân Nhân , cái cũng bổ quá ..."
Nhiều hàu thế mà ăn thì đàn ông nào chịu nổi.
Liễu Nhân Nhân ho khan một tiếng: "... Đại nương, mang về chia cho những khác đảo nữa ạ."
Chu đại nương tủm tỉm: "Yên tâm , bác hiểu mà."
Liễu Nhân Nhân: "..."
Hôm nay thu hoạch khá phong phú, trở nhà trệt, Liễu Nhân Nhân cùng Chu đại nương xử lý hải sản.
Chu đại nương kể, đảo nhiều, trừ hai ông bà còn mười lính canh đảo. Hai ông bà chịu trách nhiệm nấu cơm cho họ. Thức ăn đảo nhiều, đặc biệt là rau xanh. Chu đại gia ngày thường sẽ nuôi ít cá tôm để tẩm bổ. Họ còn nuôi năm con gà mái già đẻ trứng, lúc mùa thì một ngày cũng kiếm ba bốn quả trứng. Bản hai ông bà nỡ ăn, phần lớn đều để dành .