Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 318: Tới cửa xin lỗi
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:30:36
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi chiều, cô cũng tốn bao công sức mới mua mấy khúc gỗ cây ăn quả từ dân trong thôn. Điều Liễu Nhân Nhân quả thật nghĩ tới.
Ngoài gỗ cây ăn quả, Trịnh Tường Vi còn mua ít hải sản, theo lời Liễu Nhân Nhân dặn, mua những nguyên liệu thích hợp để nướng. Trịnh Tường Vi cũng là hào phóng, mua hải sản cứ mua vài cân một lúc. Lúc đều đang đổ chậu gỗ ngâm nước.
Hơn hai mươi con hàu sống to đùng, ba bốn cân tôm to, còn mực, sò điệp lớn, ốc hương to, bào ngư. Cộng thêm một con vịt béo ngậy, cũng ăn hết nổi .
Tiếp theo, Liễu Nhân Nhân bận rộn sơ chế hải sản.
Sân nhà rộng rãi tiện việc, Liễu Nhân Nhân trực tiếp khiêng cái bàn ngoài để bày biện đồ đạc. Lát nữa ăn cơm tối cũng ăn ở ngoài luôn, tối qua mới mưa xong, thời tiết quá nóng. Cũng đỡ bẩn trong nhà.
Cố Thành và Dương Nhất Minh cùng tan về, về tới nơi liền thấy trong sân bày đầy thức ăn. Liễu Nhân Nhân và Trịnh Tường Vi đang bận tối mày tối mặt. Hai , xắn tay cùng việc.
Hải sản đều sơ chế gần xong, còn chủ yếu là nướng.
Liễu Nhân Nhân chuẩn vài loại gia vị, ngoài dầu muối còn bột ớt, bột thì là, bột ngũ vị hương... Hàu, sò điệp, ốc hương và bào ngư cách đơn giản hơn, phủ lên một lớp tỏi băm là thể nướng trực tiếp.
“Vẫn là chị dâu nhiều ý tưởng, mấy món hải sản kiểu ăn ngon thật đấy.” Dương Nhất Minh ăn một con bào ngư nướng tỏi, khen dứt miệng.
Vịt cũng tồi, ngoài giòn trong mềm, nướng tới tầm. Dương Nhất Minh xé một cái đùi vịt to cho Cố Viêm Viêm, nhóc ăn ngon lành. Tay cầm đùi vịt, tay trái cầm chai nước ngọt, quả thực thể hạnh phúc hơn.
Liễu Nhân Nhân cũng nếm thử vài món hải sản, hương vị đúng là tuyệt. Gia vị tuy đầy đủ như đời , nhưng bù đều là nguyên liệu tự nhiên, bản hương vị ngon .
Trên bàn là thịt cá, Liễu Nhân Nhân xào thêm một đĩa rau xà lách để giải ngán.
Ăn đến cuối cùng, đừng Liễu Nhân Nhân và Trịnh Tường Vi, ngay cả hai đàn ông to lớn như Cố Thành và Dương Nhất Minh cũng no căng bụng.
Tới đảo lâu như , bữa cơm Trịnh Tường Vi ăn thỏa mãn nhất: “Chị dâu, chúng ăn thế nữa nhé.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đồ nướng ăn ngon quá mất! Một tháng ít nhất cũng ăn một hai .
Liễu Nhân Nhân : “Được thôi, cô chê phiền phức là .”
“Được ăn đồ ngon thế , phiền phức chút cũng đáng...”
Trên bàn còn thừa nửa quả dưa hấu, mấy thật sự ăn nổi nữa, Liễu Nhân Nhân bèn cất . Đợi quét dọn sân sạch sẽ xong thì trời tối hẳn.
Liễu Nhân Nhân vốn định tắm rửa ngủ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Liễu Nhân Nhân: “...”
Đã muộn thế , chẳng lẽ Trịnh Tường Vi để quên thứ gì?
Cố Thành mở cửa, đó dẫn hai .
Liễu Nhân Nhân sững sờ: “... Cô giáo Tưởng, cô tới đây?”
Người tới chính là Tưởng Viện và Ngụy T.ử Đào.
Sắc mặt Tưởng Viện chút vi diệu: “Đời sống nhà các cô cũng khá quá nhỉ.”
Thực , chập tối cô dắt Ngụy T.ử Đào tới một , chẳng qua lúc đó Tưởng Viện gõ cửa. Cô ngoài cửa ngửi thấy mùi thơm, trong sân tiếng chuyện, đoán nhà Liễu Nhân Nhân khách nên mặt mũi nào cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-318-toi-cua-xin-loi.html.]
Liễu Nhân Nhân nhàn nhạt : “Chỉ là mua ít hải sản về ăn thôi, hai chơi một lát.”
Cô lấy cốc rót hai cốc nước. Trên đảo nhà nào ăn nổi hải sản, huống chi là khu gia thuộc quân đội. Liễu Nhân Nhân chút hải sản ăn tại nhà cũng chẳng chuyện to tát gì.
Tưởng Viện cũng từng ăn đồ ngon, nhanh lảng qua chủ đề , ấp úng : “Cái đó...”
Liễu Nhân Nhân thấy cô vẻ thôi, hiểu lắm bèn bảo: “Cô giáo Tưởng, cô chuyện gì cứ thẳng .”
Tưởng Viện chút mất tự nhiên : “Chuyện hôm qua là do hỏi rõ tình hình, trẻ con nhà hiểu chuyện. T.ử Đào, con xin Cố Viêm Viêm .”
Ngụy T.ử Đào cậy móng tay, lí nhí với Cố Viêm Viêm: “Xin ...”
Có thể là mới xong, đôi mắt Ngụy T.ử Đào sưng húp như quả hạch đào. Nó còn nhỏ tuổi, tâm tư đều hết lên mặt, rõ ràng là cam tâm tình nguyện xin . Không chỉ nó, Tưởng Viện chắc cũng thế.
Liễu Nhân Nhân kinh ngạc trong chốc lát, nhếch khóe miệng: “... Không gì , trẻ con đ.á.n.h chút chuyện cỏn con, cũng chuyện lớn gì.”
Tưởng Viện dẫn Ngụy T.ử Đào tới xin , bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, Liễu Nhân Nhân cũng thấy đủ thì dừng, lớn chuyện.
“Còn nữa...” Tưởng Viện khựng , đưa hai túi đồ tay cho Liễu Nhân Nhân, “ mang chút quà, cho con nhà cô tẩm bổ thể.”
Liễu Nhân Nhân đoán sai, Tưởng Viện quả thực chủ động tới cửa xin .
Cũng Lữ đoàn trưởng Ngụy từ chuyện xảy ở vườn cây hôm qua, ngay cả từng câu Ngụy T.ử Đào ông đều rõ rành rành. Trở về nhà liền nổi trận lôi đình, lôi đứa con út Ngụy T.ử Đào dạy dỗ một trận nên , roi da cũng dùng tới. Tưởng Viện cũng thoát , Lữ đoàn trưởng Ngụy chỉ mặt mắng là dung túng trẻ con, dạy dỗ Ngụy T.ử Đào đến mức trái phân.
Lại còn bắt bọn họ tới nhà Cố Thành xin , nếu sẽ tống cổ cả hai về quê ruộng. Tưởng Viện oan ức quá chừng, vốn dĩ chuyện là của một Ngụy T.ử Đào, cô vạ lây đành, còn dọn dẹp hậu quả cho đứa con riêng . Dù tình nguyện, Tưởng Viện vẫn dắt Ngụy T.ử Đào tới, Lữ đoàn trưởng Ngụy tính tình nóng nảy, chừng sẽ tống họ về quê thật.
Liễu Nhân Nhân khách sáo: “... Viêm Viêm chỉ thương ngoài da thôi, đồ cô mang về cho thằng bé ăn .”
“Đây là ý của Lữ đoàn trưởng Ngụy.” Tưởng Viện đặt thẳng đồ lên bàn .
Thời gian còn sớm, Tưởng Viện xin xong liền rời .
Liễu Nhân Nhân trong lòng xúc động, liếc Cố Thành đang bình thản uống , hỏi: “Anh chuyện hôm qua với Lữ đoàn trưởng Ngụy ?”
Nếu Tưởng Viện cũng sẽ chẳng dẫn con tới xin .
Cố Thành gật đầu: “Anh chỉ sự thật thôi.”
Hôm qua vườn cây hái quả ít, sự tình thế nào, Lữ đoàn trưởng Ngụy chỉ cần gọi một tới hỏi là ngay. Cố Thành là sự thật.
“Vậy mấy thứ ...” Liễu Nhân Nhân qua hai túi đồ Tưởng Viện mang tới. Một túi là bột mì trắng, chừng hơn mười cân, túi là thịt hộp, cầm nặng trịch, bên trong bốn hộp. Vừa bột mì trắng thịt hộp, đều là những thứ quý hiếm thời buổi .
Liễu Nhân Nhân cân nhắc : “Có cần trả đồ ?”
Ngụy T.ử Đào tay là đúng, nhưng nó thương còn nặng hơn Cố Viêm Viêm. Thật cũng cần thiết đưa mấy thứ tới.
“Cứ nhận lấy .” Cố Thành , “Chuyện coi như cho qua.”
Liễu Nhân Nhân “” một tiếng, cảm thán: “Không ngờ Lữ đoàn trưởng Ngụy của các cũng giảng đạo lý đấy chứ.”
Cũng vì chức vị cao hơn mà ỷ thế h.i.ế.p .