Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 321: Quân khu Thanh Thị
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:30:39
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đương nhiên, ngoại trừ ốc hương luộc, các món khác cũng ngon.
Cả nhà ăn uống no say, đến Bách hóa Đại lầu. Bách hóa Đại lầu ở Thanh Thị cũng lớn hơn so với tưởng tượng, Cố Viêm Viêm đầu tiên đến trung tâm thương mại lớn thế , đến mức mắt tròng.
Liễu Nhân Nhân cũng đặc biệt mua gì, chỉ tùy ý xem, thấy cái gì thích hợp thì mua. Mấy tháng nay, Liễu Nhân Nhân tích cóp ít phiếu mua hàng. Đặc biệt là phiếu vải, cô và Cố Thành đều công tác, mỗi tháng trợ cấp các loại phiếu định mức Liễu Nhân Nhân đều để dành. Chưa kể cô hệ thống, bản việc ở Hợp tác xã, mua vải vóc lúc nào mà chẳng .
Tuy nhiên, nghĩ đến việc chị dâu hai sắp tới đảo, Liễu Nhân Nhân chọn một khúc vải bông in hoa, định bụng may cho cháu gái một bộ quần áo mới. Còn cả những đứa cháu trai cháu gái khác nữa... Đặc biệt là cặp song sinh con trai của Liễu Minh Viễn, Liễu Nhân Nhân cô mà ngay cả tiệc đầy tháng của chúng cũng tham dự. Cũng chuẩn cho chúng một khúc vải để may quần áo, đến lúc đó gửi về quê.
Tiếp theo là mua đồ cho Cố Viêm Viêm. Cậu nhóc giờ lớn , cái gì tự chọn. Đi đến khu thực phẩm, Cố Viêm Viêm liền nhấc nổi chân nữa... Liễu Nhân Nhân mua cho con hộp bánh quy sắt mà đảo , bánh Lư Đả Cổn, hạt óc ch.ó và hạnh nhân.
Liễu Nhân Nhân còn chọn một hộp loại ngon, trong nhà ngày thường khách thể pha nước mời. Ngoài đồ ăn, Cố Viêm Viêm còn đặc biệt thích xem truyện tranh, đảo bán truyện tranh. Khó khăn lắm mới đến Thanh Thị một , Liễu Nhân Nhân mua cho con trai cả một túi truyện tranh. Còn mua thêm giấy bút cho Cố Viêm Viêm, tuổi cũng sắp thể tập chữ .
Mua xong đồ, Liễu Nhân Nhân vốn định rời . Cố Thành dẫn hai con đến quầy bán đồng hồ, với nhân viên bán hàng: “Đồng chí, chúng xem đồng hồ nữ.”
Liễu Nhân Nhân: “...”
Cô đeo đồng hồ, trong nhà đồng hồ treo tường, ngày thường cũng mấy khi dùng đến đồng hồ đeo tay, đeo đồng hồ việc cũng bất tiện. Hơn nữa, Liễu Nhân Nhân mua một chiếc đồng hồ trong hệ thống, chỉ là lấy dùng mà thôi.
Nhân viên bán hàng họ mua đồng hồ, lập tức tươi rạng rỡ: “Hai đồng chí chờ một lát...”
Thời buổi đồng hồ là vật phẩm quý giá, sẽ bày trực tiếp quầy. Nhân viên lấy từ trong tủ ba cái hộp, hai mẫu đồng hồ là hàng nội địa, giá hơn một trăm gần hai trăm đồng, cộng thêm hơn bốn mươi phiếu công nghiệp. Mẫu còn là hàng nước ngoài, giá đắt gấp đôi.
Liễu Nhân Nhân đeo thử một chút, mấy mẫu đồng hồ đều khá hợp.
Nhân viên bán hàng tủm tỉm: “Đồng chí da trắng, đeo mẫu nào cũng cả.”
Liễu Nhân Nhân , còn nghĩ xong nên mua cái nào.
Cố Thành chỉ thẳng hộp đồng hồ đắt nhất : “Lấy cái .”
Anh nghĩ nhiều, mẫu đắt tiền quả thực tinh xảo và mắt hơn.
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Được, lấy cái .”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đeo là chuyện phụ, mẫu đồng hồ thích hợp để sưu tầm. Không chỉ cô, Cố Thành đeo đồng hồ bao nhiêu năm , cũng đến lúc đổi, mua thì mua luôn một thể.
Liễu Nhân Nhân vốn định mua cho một chiếc cùng kiểu dáng. Cố Thành chịu, cuối cùng mua một chiếc đồng hồ nam hàng nội địa.
Ra khỏi Bách hóa Đại lầu, Cố Thành đưa hai con đến doanh trại Quân khu Thanh Thị.
Lần tới Thanh Thị, Cố Thành chỉ đưa vợ con dạo, mà còn đến thăm vị lãnh đạo cũ của , ông hiện đang nhậm chức tại Quân khu Thanh Thị.
Đến cổng doanh trại, Cố Thành đưa giấy chứng nhận cho lính gác kiểm tra, lúc mới trong. Doanh trại Quân khu Thanh Thị rộng hơn đảo nhiều, liếc mắt thấy điểm cuối, bên trong cũng khu gia thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-321-quan-khu-thanh-thi.html.]
Liễu Nhân Nhân lúc mới , lãnh đạo cũ của Cố Thành hóa là Tư lệnh viên Quân khu Thanh Thị.
Liễu Nhân Nhân ngượng ngùng : “... Sao sớm, sớm thì em mang hai món quà biếu t.ử tế hơn một chút .”
Hải sâm khô bào ngư khô to cũng , trong nhà trữ ít mà. Còn đỡ hơn là xách hai túi trái cây đến, trông mắt hơn chút.
Cố Thành để ý : “Mang ít trái cây là , quý giá quá Tư lệnh Trương ngược sẽ nhận .”
Đến cửa sân nhà Tư lệnh Trương, cảnh vệ viên hỏi thăm tình hình. Kiểm tra giấy chứng nhận của Cố Thành xong, bên trong xác minh một chút, lúc mới dẫn họ cửa.
Liễu Nhân Nhân đ.á.n.h giá sân nhà Tư lệnh Trương, cũng gần giống với kiểu nhà tây thời . Tuy nhiên, trong sân trồng đầy các loại rau xanh. Cũng là ai trồng.
Liễu Nhân Nhân vốn tưởng Tư lệnh viên chắc là khuôn mặt uy nghiêm, giận mà uy. Không ngờ đối phương hiền từ.
Nhìn thấy Cố Thành, ông ha hả: “Thằng nhóc rảnh rỗi tới đây thế ?”
“Tư lệnh Trương.” Cố Thành nhếch môi , “Vừa nghỉ, cháu đưa vợ con tới Thanh Thị chơi, tiện thể ghé thăm bác.”
Tư lệnh Trương , đ.á.n.h giá Liễu Nhân Nhân một cái...
Liễu Nhân Nhân ngượng ngùng chào hỏi: “Cháu chào bác Tư lệnh ạ.”
“Vào nhà .” Tư lệnh Trương dẫn họ phòng khách, dặn dò cảnh vệ viên pha .
Ngoài ông , vợ của Tư lệnh Trương là Tống Ngọc Mai cũng ở nhà.
“Cháu là Nhân Nhân đấy , bác thường Tiểu Cố nhắc đến cháu,” Tống Ngọc Mai tủm tỉm .
Liễu Nhân Nhân e thẹn: “Bác gái, Cố Thành đó cũng với cháu là sẽ đến thăm hai bác, nếu cháu mang nhiều đồ hơn chút. Cháu ở đảo, lúc rảnh rỗi tự phơi nhiều hải sản khô với hoa quả sấy.”
Liễu Nhân Nhân đưa hai túi trái cây mang theo cho Tống Ngọc Mai. Hai loại quả là mua tạm đường tới đây, một nải chuối và một túi táo. Chỗ đồ ăn vặt mua cho Cố Viêm Viêm thì thích hợp để biếu tặng.
Tống Ngọc Mai nắm tay Liễu Nhân Nhân : “Các cháu đến là , cần mang quà cáp gì . Lần đến sớm chút, bác nấu đồ ngon cho các cháu ăn.”
Cố Thành theo Tư lệnh Trương lên thư phòng lầu chuyện. Liễu Nhân Nhân ở phòng khách trò chuyện với Tống Ngọc Mai.
Tống Ngọc Mai thích Cố Viêm Viêm: “Bác cũng đứa con gái, trạc tuổi cháu đấy. Bố nó nuôi nó như con trai , tự ý chạy tuốt quân khu phía Bắc nhập ngũ, kết hôn cũng chẳng tìm đối tượng, bác sầu hết cả ruột.”
Tư lệnh Trương và Tống Ngọc Mai chỉ mỗi một mụn con gái. Tống Ngọc Mai thực vẫn luôn đồng ý cho con gái bộ đội, nhưng Tư lệnh Trương chịu. Bảo là con gái Tư lệnh Trương thì nên phong thái của ông. Giờ thì , từ lúc con gái quân khu phía Bắc nhập ngũ, nào về thăm nhà. Đừng bà, bản Tư lệnh Trương cũng hối hận xanh cả ruột.
Liễu Nhân Nhân khâm phục cô , nhưng nên gì: “... Có lẽ là duyên phận tới thôi ạ.”
Tống Ngọc Mai thở dài: “Nếu ngày nào đó nó cũng kết hôn, sinh đứa cháu đáng yêu như Viêm Viêm, thì đời bác mãn nguyện .”