Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 346: Thuê người
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:32:21
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở trạm y tế luôn y tá túc trực chăm sóc, chắc sẽ xảy chuyện gì ngoài ý nữa nhỉ? Dù Dương Nhất Minh cũng trả nổi khoản tiền .
Liễu Nhân Nhân ngại ngùng : "... Sao thể cứ chiếm giường bệnh mãi , hơn nữa, bà bầu mà ở lì trong trạm y tế cũng ."
Vả , Cố Thành nghĩ chuyện quá đơn giản , y tá dù đến cũng quen, mặt dày mà phiền mãi . Ở trạm y tế, nhiều sinh hoạt cá nhân cũng bất tiện. Cố Thành là đàn ông con trai, hiểu mấy chuyện tế nhị .
Cũng tiếc là chị dâu hai Liễu ở đây, nếu Liễu Nhân Nhân giới thiệu công việc cho chị . Không cô thiên vị nhà, mà là chị dâu hai Liễu thực sự việc, việc đáng tin cậy, tiền kiếm thêm, chắc chắn chị sẽ vui vẻ nhận việc .
Không chỉ riêng chị , chuyện thể kiếm tiền, bình thường đều sẽ nghĩ đến câu "nước phù sa chảy ruộng ngoài".
Ngày hôm , khi Liễu Nhân Nhân bàn chuyện với thím Vương, thím Vương cũng tìm ngoài.
"Nhân Nhân , là để Hải Thảo nhà thím ? Không thím khoe khoang , chứ cả cái thôn , thật sự tìm mấy tháo vát hơn con bé Hải Thảo ."
Liễu Nhân Nhân cho rằng Hải Thảo , chỉ là...
"Thím ơi, chẳng Hải Thảo đang m.a.n.g t.h.a.i ?"
Sắp xếp cho một bà bầu việc hầu hạ khác, Liễu Nhân Nhân thật sự chuyện .
Thím Vương chép miệng: "Bà bầu thì chứ? Người nhà quê chúng , m.a.n.g t.h.a.i vẫn việc như thường. Hải Thảo ngày thường ở nhà chồng, việc nhà cũng thiếu việc nào . Cháu cứ yên tâm, tuyệt đối vấn đề gì ."
Liễu Nhân Nhân: "..."
Cô từng gặp Hải Thảo, quả thực đó là một cô gái chất phác, chịu khó.
Suy nghĩ một chút, Liễu Nhân Nhân : "Thím, việc cũng do cháu quyết định , để lát nữa cháu hỏi Đoàn trưởng Dương xem thế nào."
Cô với Trịnh Tường Vi, mấy đều là đồng nghiệp, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, lời từ chối cũng ngại.
Thím Vương vui vẻ đồng ý: "Nếu thì thôi, thím giới thiệu khác cho họ."
Liễu Nhân Nhân "Vâng" một tiếng, định gì thêm thì khách tới.
Đó là một cô gái trẻ, mặc quân phục, tết hai b.í.m tóc đuôi ngựa. Cô trông xinh , thần thái và khí sắc đều .
Trên đảo vốn nữ binh...
Liễu Nhân Nhân thấy cô dáo dác xung quanh, bèn mở miệng hỏi : "Đồng chí, cô mua gì?"
Cô gái trẻ kiêu kỳ : "Có vải bông và khăn mặt ?"
"Có." Vừa vặn quầy do Liễu Nhân Nhân phụ trách, "Đồng chí màu gì?"
Cô gái trẻ : "Lấy cho xem ..."
Hợp tác xã cung ứng vải bông và khăn mặt, nhưng chỉ màu xanh lam, màu xám và màu trắng. Chất liệu cũng lắm, thậm chí còn chút nhỏ. Không còn cách nào khác, điều kiện đảo chỉ , đồ quá cũng bán .
Cô gái trẻ tỏ vẻ hài lòng với những tấm vải , nhíu mày : "Không loại vải nào hơn ?"
Cô may một bộ quần áo, chất liệu kém thế , mặc đường cô còn chê mất mặt.
Liễu Nhân Nhân khựng , thím Vương việc của thím , bên cạnh cũng ai khác.
Liễu Nhân Nhân giơ một ngón tay lên: " là một khúc, nhưng mà... giá cả đắt một chút xíu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-346-thue-nguoi.html.]
Cô gái trẻ tin lắm: "Cô lấy cho xem." Tiền thì cô thiếu, chỉ sợ đồ .
Liễu Nhân Nhân rút từ tủ một khúc vải màu trắng, khúc vải là cô lén lấy từ trong hệ thống . Ngày thường gặp khách hàng tiền, cô thể nhân cơ hội kiếm chút tiền tiêu vặt. Tuy nhiên cơ hội như cũng nhiều.
Đợi khi nào rảnh, cô thể tuồn một ít vải bán cho A Cường ở chợ đen. Thời buổi vải vóc cũng là hàng khan hiếm.
Khúc vải Liễu Nhân Nhân lấy là vải bông trắng tinh khiết, sờ mềm mại trơn láng, là đồ .
Cô gái trẻ hài lòng : " lấy khúc vải ."
Liễu Nhân Nhân nhận tiền và phiếu, nhân lúc ai chú ý, trộm nhét túi riêng của .
Một lát , thím Vương tới, tò mò hỏi: "Cô gái là ai thế?"
Thím sống đảo mấy chục năm, thể chắc chắn cô gái đảo. Đối phương còn mặc quân phục, dáng vẻ là trong quân đội, nhưng đảo gì đơn vị nữ binh nào đóng quân...
Liễu Nhân Nhân đoán: "Chắc là của đoàn văn công."
Thím Vương hiểu : "Đoàn văn công?"
"Vâng." Liễu Nhân Nhân , "Cố Thành đó với cháu, sẽ đoàn văn công tới đơn vị biểu diễn, chắc là các cô đấy."
Thím Vương tắc lưỡi hai tiếng: "Thảo nào, trông xinh đáo để, ăn mặc dùng đồ cũng cầu kỳ."
Liễu Nhân Nhân vui, cầu kỳ chút mới , mới chịu chi tiền.
" thím, thím thể giúp cháu hỏi thăm xem trong thôn nhà nào bán gà mái , giá đắt chút cũng ."
Trịnh Tường Vi viện tĩnh dưỡng, Liễu Nhân Nhân biếu một con gà mái già để cô bồi bổ. Chỉ là thời buổi ít bán gà mái, đều để dành đẻ trứng ăn. Trừ khi là gà mái già còn đẻ trứng nữa thì mới nỡ bán.
Thím Vương gật đầu: "Để thím hỏi giúp cho, nhưng chắc mua ."
Tan , Liễu Nhân Nhân đón Cố Viêm Viêm về nhà . Cô bếp nấu một nồi cháo kê, bên trong cho thêm đường đỏ, táo đỏ và hạt sen. Trẻ con nhanh đói, Liễu Nhân Nhân múc một bát cho Cố Viêm Viêm ăn lót . Phần còn , cô múc cặp lồng.
Liễu Nhân Nhân xách cặp lồng trạm y tế thăm Trịnh Tường Vi. Cố Viêm Viêm hiện tại cần cô lo lắng, ăn xong thằng bé tự chạy tìm bạn chơi.
Dương Nhất Minh thấy Liễu Nhân Nhân tới thăm vợ, liền tranh thủ nhà ăn tập thể lấy cơm.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lúc Trịnh Tường Vi tỉnh, chỉ là trông tiều tụy, mặt còn chút huyết sắc nào.
Liễu Nhân Nhân quan tâm hỏi: "Hiện tại em thấy thế nào ? Chị nấu cho em chút cháo kê đường đỏ, giúp bổ khí huyết."
"Cảm ơn chị dâu, em đợi Nhất Minh về bón cho em." Trịnh Tường Vi yếu, bác sĩ cô dấu hiệu sinh non, cho nên hiện tại cô dám cử động mạnh.
Liễu Nhân Nhân trực tiếp múc một bát cháo kê bón cho cô : "Chị còn mang theo mấy quyển sách, nếu em thấy chán thì thể g.i.ế.c thời gian."
Có sách cũng dễ g.i.ế.c thời gian hơn. Trịnh Tường Vi cảm kích thôi: "Chị dâu, chị đúng là cứu tinh của em." Chứ ngày nào cũng giường thật sự chán c.h.ế.t .
Liễu Nhân Nhân , bắt đầu chuyện chính: "Hôm qua Đoàn trưởng Dương nhờ chị tìm chăm sóc em, chị hỏi thím Vương, thím để Hải Thảo tới ."
Trịnh Tường Vi cũng từng gặp Hải Thảo, ấn tượng khá , nhưng cô cũng lo lắng y hệt: "Hình như đây em thím Hải Thảo đang mang thai? Cô nổi ?"
Liễu Nhân Nhân thuật nguyên văn lời thím Vương: "Phụ nữ nông thôn m.a.n.g t.h.a.i thì việc trong nhà ngoài ngõ vẫn như thường. Ở hải đảo còn đỡ, chứ ở quê thì m.a.n.g t.h.a.i vẫn xuống ruộng kiếm công điểm đấy."
Đây là sự thật, lúc Liễu Nhân Nhân m.a.n.g t.h.a.i cũng từng xuống ruộng việc.