Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 358: Tuyết tai
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:32:28
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Thành định lắc đầu, nhưng cử động động đến vết thương, đành nén đau : "Cũng tạm, đau lắm."
Liễu Nhân Nhân: "..."
Cố Thành ho khan một tiếng: "Em đưa Viêm Viêm về ngủ , ở đây Tiểu Hà trông là ."
Liễu Nhân Nhân lập tức gạt : "Thế , em mang cả quần áo với chăn đến đây , bên ngoài lạnh như thế, trẻ con cũng ."
Điều kiện ở trạm xá cũng tệ, Cố Thành phòng bệnh đơn, bên trong còn một chiếc ghế sofa nhỏ. Liễu Nhân Nhân cũng phiền khác, lát nữa để Cố Viêm Viêm ngủ ghế sofa, còn cô tùy tiện tạm một đêm là xong.
Còn về Tiểu Hà... Liễu Nhân Nhân bảo về nghỉ ngơi nhưng sống c.h.ế.t chịu. Cậu bảo sẽ nghỉ ở ghế dài bên ngoài, dặn Liễu Nhân Nhân việc gì thì gọi. Nói thật, một đàn ông như Tiểu Hà chăm sóc Cố Thành cũng chỗ bất tiện.
Lúc hơn chín giờ, Cố Viêm Viêm buồn ngủ ríu mắt.
Liễu Nhân Nhân trải chăn lên ghế sofa, thằng bé rửa mặt đ.á.n.h răng xong liền chui trong chăn ngủ, ngoan vô cùng.
Ra ngoài lấy một phích nước nóng, Liễu Nhân Nhân giúp Cố Thành lau mặt và tay. Trời lạnh nên những chỗ khác cần lau, tránh cảm lạnh.
Đến cuối cùng, ngủ như thế nào là một vấn đề.
Ghế sofa nhỏ, chắc chắn ngủ hai , Liễu Nhân Nhân vốn định thức trắng một đêm, tiện thể trông chừng Cố Thành. Cô còn trẻ, thức một đêm cũng chẳng .
Cố Thành thể để cô thức đêm : "Em lên giường ngủ ."
Liễu Nhân Nhân toát mồ hôi: "... Giường bé quá, hai ."
Đây là sự thật, tuy Cố Thành phòng bệnh đơn nhưng giường cũng giống như các phòng bệnh thường. Chỉ một , Cố Thành là đàn ông to cao vạm vỡ. Anh giường thì bên cạnh gì còn chỗ trống.
"Chen chúc một chút là ." Cố Thành xong liền định dịch sang bên cạnh, nhưng chỗ nào cũng thương tích, chạm là đau điếng.
Liễu Nhân Nhân vội vàng ngăn : "Anh đừng cử động, em cứ ngủ chen với Viêm Viêm là , chuyện gì thì gọi em."
Cố Thành là bệnh nhân, Liễu Nhân Nhân để cả đêm ngủ ngon giấc.
Cuối cùng, Cố Thành bảo Tiểu Hà kê mấy cái ghế , quây bên cạnh ghế sofa. Chỗ mới rộng một chút, Liễu Nhân Nhân ôm con cũng vặn.
Lăn lộn cả ngày, Liễu Nhân Nhân cứ tưởng sẽ khó ngủ, ngờ ngủ một mạch đến sáng... Trẻ con hỏa khí lớn, ôm hình nhỏ bé nóng hầm hập của Cố Viêm Viêm, Liễu Nhân Nhân cũng thấy lạnh.
Cô rằng, bên ngoài tuyết lớn rơi suốt cả đêm.
Ngày hôm , Liễu Nhân Nhân đ.á.n.h thức dậy. Cố Thành cũng tỉnh, nghỉ ngơi một đêm sắc mặt hơn chút đỉnh. Chỉ là động tĩnh bên ngoài, Cố Thành thật sự vui nổi.
Hôm qua tuyết rơi cả đêm, đảo ít nhà sập. Sáng sớm tinh mơ, trạm xá tiếp nhận một đợt dân làng thương.
Liễu Nhân Nhân ngoài lấy nước nóng, phát hiện Tiểu Hà vẫn còn đó, ở trạm xá cả đêm.
Trở về phòng, Liễu Nhân Nhân với Cố Thành: "Anh bảo Tiểu Hà về nghỉ ngơi , hôm nay còn lạnh hơn hôm qua, dễ cảm lắm."
Cố Thành gật đầu: "Lát nữa sẽ với ."
Thực chính cũng về, ở trạm xá bằng ở nhà, hai con Liễu Nhân Nhân ngủ ở đây cũng bất tiện. Hơn nữa, trạm xá đông bệnh nhân như , cũng chiếm dụng phòng bệnh.
Liễu Nhân Nhân đồng ý: "Phải đợi bác sĩ bảo thể xuất viện mới ."
Chuyện thương lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-358-tuyet-tai.html.]
Giúp Cố Thành rửa mặt xong, Liễu Nhân Nhân rời khỏi trạm xá. Cô về nhà một chuyến, Cố Thành trông chừng nên cô mang Cố Viêm Viêm theo.
Tuyết đường chất cao, Liễu Nhân Nhân ngoài thấy nhiều đang hối hả quét tuyết.
Về đến nhà, Liễu Nhân Nhân nấu bữa sáng : màn thầu bột mì trắng, cháo trứng gà rau cải và hầm canh xương. Canh xương là để cho Cố Thành uống, ngoài việc tĩnh dưỡng còn tẩm bổ cho nữa.
Trong lúc hầm canh, Liễu Nhân Nhân đến Cung tiêu xã xin nghỉ hai ngày, tiện thể mua hai con cá vược, hai bìa đậu phụ và một nắm giá đỗ. Đều là những món ăn lợi cho việc lành vết thương của Cố Thành.
Lúc mua cá, thím Vương hỏi thăm: "Nhân Nhân , chồng cháu chứ?"
Thím tin Cố Thành thương và Liễu Nhân Nhân xin nghỉ để chăm sóc.
Liễu Nhân Nhân trả lời qua loa: "Không gì đáng ngại ạ, tịnh dưỡng cho là . Còn chú và thế nào ạ?"
Hôm qua thím Vương đảo nhiều ngư dân khơi, bao gồm cả chồng và con trai lớn của thím, hiện tại về .
Thím Vương thở dài: "Ông trời phù hộ, tối hôm qua về ."
Nhà thím còn may mắn, chồng con đều bình an trở về, còn những khác... Có hai mất tích, e là gặp nạn. Sự thật chính là như , mất tích biển thì khả năng sống sót cực kỳ mong manh.
"Buổi tối thím chú ý một chút nhé, cháu mái nhà của khá nhiều hộ dân tuyết đè sập đấy."
Khu gia quyến là nhà ngói, cũng cẩn thận, cần kịp thời dọn sạch tuyết mái. Liễu Nhân Nhân về nhà thấy mái nhà tuyết dọn sạch, nghĩ chắc là Dương Nhất Minh giúp.
Nhà thím Vương điều kiện , cũng ở nhà ngói nhưng cũng thể lơ là.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Yên tâm , thím cả mà." Thím Vương xoa xoa tay, nhà thím đông , buổi tối đều phiên dậy quét tuyết. Còn những khác... Nếu tuyết cứ rơi mãi thế , còn cầm cự bao lâu.
Trở trạm xá, Liễu Nhân Nhân tháo khăn quàng cổ treo cửa, gọi Cố Thành và Cố Viêm Viêm dậy ăn sáng.
Hôm nay Cố Thành đỡ hơn, bảo Liễu Nhân Nhân đỡ dậy. Liễu Nhân Nhân dựng gối lên cho dựa lưng .
"Có đến thăm ?"
Trên bàn chất đầy đồ đạc: sữa mạch nha, trứng gà, trái cây, hải sản khô cũng . Lúc cô ngoài vẫn mấy thứ .
Cố Thành giải thích: "Vừa nãy Lữ đoàn trưởng Ngụy ghé qua, còn cả mấy khác trong đơn vị nữa."
Đều là đồng đội, xảy chuyện thể đến thăm hỏi.
Liễu Nhân Nhân hiểu ý gật đầu: "Em pha cho cốc sữa bột nhé, uống cái bổ sung canxi, cho vết thương của , hôm nọ em mua hai túi ở Thanh Thị."
Sắc mặt Cố Thành mất tự nhiên: "Anh uống , em pha cho Viêm Viêm uống ."
Anh là đàn ông sức dài vai rộng, uống sữa bột gì?
Khóe miệng Liễu Nhân Nhân giật giật: "... Có gì mà ngại, sữa bột vốn dĩ là dành cho bệnh nhân như uống mà."
Đợi Liễu Nhân Nhân pha xong sữa, đàn ông vẫn cứ ấp a ấp úng, bắt Liễu Nhân Nhân đóng cửa mới chịu uống, sợ thấy.
Để Cố Thành mau khỏe , buổi trưa Liễu Nhân Nhân hầm canh cá cho , tối đến là canh đậu phụ rong biển. Canh với nước, Cố Thành uống đến phát sợ.
Hai ngày , bác sĩ cuối cùng cũng đồng ý cho Cố Thành về nhà tĩnh dưỡng. Cố Thành đương nhiên ở thêm, lập tức thu dọn đồ đạc về nhà.