Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 361: Một ngàn đồng tiền
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:32:31
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cánh tay và bả vai của Cố Thành lành hơn phân nửa, tuy nhiên, xưa câu "thương gân động cốt một trăm ngày" mới khỏi hẳn.
Bác sĩ dặn dò vẫn thể tháo bột, mà cho dù tháo bột thì cũng nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.
Cố Thành quản lý chuyện tiền bạc trong nhà. Liễu Nhân Nhân mua thứ gì, cũng sẽ ngăn cản.
"Nếu tiền mặt đủ, sẽ mượn thêm," Cố Thành .
Liễu Nhân Nhân xếp gọn 185 tờ "Đại đoàn kết" (tờ tiền mệnh giá 10 đồng) bỏ hộp.
"Chắc là đủ ..."
Sâm núi tuy quý hiếm, nhưng cũng thể vượt quá mức giá thị trường hiện tại.
Nếu bạn của cả Liễu hét giá trời, Liễu Nhân Nhân cũng sẽ vung tiền qua cửa sổ. Cùng lắm thì nhờ A Cường ở Thanh Thị để ý xem chỗ nào bán sâm núi.
Cố Thành bỏ qua đề tài , bàn với Liễu Nhân Nhân một chuyện khác: "Em về quê ăn Tết ?"
Liễu Nhân Nhân cất hộp tiền tủ, đầu cũng ngẩng lên, đáp: " là chút nhớ nhà, ?"
Cố Thành tiếp lời: "Đợi thời tiết hơn một chút, chúng cùng về quê ."
Tay khỏi hẳn, trong thời gian ngắn cũng thể đến đơn vị việc. Còn hơn nửa tháng nữa là đến Tết .
Khoảng thời gian khéo thể đưa con Liễu Nhân Nhân về quê ăn Tết. Về sớm một chút thì thể ở chơi lâu hơn vài ngày.
Liễu Nhân Nhân thì vui vẻ: "... Được thôi, đợi trời chúng sẽ về."
Cứ ở mãi đảo, Liễu Nhân Nhân cũng ngoài cho khuây khỏa. Sắp Tết , về thăm nhà một chút cũng , ở quê hiện giờ thế nào.
Còn về công việc ở Cung tiêu xã... Nếu Cung tiêu xã mở cửa , cô sẽ xin nghỉ phép. Nếu xin , Liễu Nhân Nhân sẽ tìm một tháng.
Anh cả Liễu và bạn đến sớm.
Nhà Liễu Nhân Nhân còn kịp ăn trưa thì hai tới cửa.
Bạn của cả Liễu tuổi tác lớn, tầm hơn 30 tuổi, dáng gầy gầy cao cao, tên là Tần Đại Hoa.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lần đầu tiên đến khu gia quyến quân đội, Tần Đại Hoa tỏ khá rụt rè. Đặc biệt là khi thấy Cố Thành, cả chút sợ sệt lo lắng.
Liễu Nhân Nhân mỉm nhẹ, mời bọn họ xuống: "Mời các uống nước..."
Hàn huyên vài câu xã giao, bọn họ mới chủ đề chính.
Liễu Nhân Nhân hỏi: "Đồng chí Tần, đang sâm núi hoang dã bán?"
Tần Đại Hoa thở phào nhẹ nhõm, vẻ trấn định : " là hai củ sâm núi, tuổi đời nhỏ, đáng giá."
Liễu Nhân Nhân lo lắng Tần Đại Hoa hét giá trời, còn Tần Đại Hoa lo lắng cô sẽ cậy thế ép trả tiền.
Hai củ sâm núi tay , tuy đến mức cả trăm năm, nhưng ít nhất cũng 50-60 năm tuổi.
Theo giá chợ đen, hai củ sâm như ít nhất cũng bán một ngàn đồng. Sâm núi chính là thứ đồ cứu mạng, tiền đều thích thứ , thể nào bán .
Cho nên... nếu Liễu Nhân Nhân trả giá quá thấp, chắc chắn sẽ bán. Sâm núi do đào . Nếu bán rẻ, ăn với nhà.
Liễu Nhân Nhân hỏi giá ngay, cái cô coi trọng chính là phẩm chất của sâm, nếu chất lượng thực sự thì tiền thành vấn đề.
"Đồng chí Tần, thể cho xem sâm ?"
Tần Đại Hoa đồng ý, vốn dĩ đến để bàn chuyện ăn nên mang sâm theo bên .
Hắn cẩn thận lấy từ trong túi bọc vải gói kỹ lưỡng, mở cho xem...
Liễu Nhân Nhân liền thấy củ sâm kích thước nhỏ, rễ còn nguyên vẹn, qua đúng là lâu năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-361-mot-ngan-dong-tien.html.]
Ý niệm động, Liễu Nhân Nhân âm thầm hỏi hệ thống trong đầu... Xác nhận đúng là sâm .
Cô cũng định bán sâm núi cho hệ thống. Vào những thời khắc mấu chốt, loại d.ư.ợ.c liệu quý giá thể cứu mạng vẫn nên giữ để phòng thì hơn.
Liễu Nhân Nhân hài lòng, trực tiếp hỏi: "Đồng chí Tần, hai củ sâm núi giá bao nhiêu?"
Tần Đại Hoa suy nghĩ một lát : "Một củ ít nhất cũng 500 đồng."
Hắn hề hét giá bừa bãi, Tần Đại Hoa từng giúp ở quê bán sâm hai ba . Giống như loại sâm lâu năm , 500 đồng một củ là giá thấp nhất.
Hơn nữa, mặt một sĩ quan quân đội như Cố Thành, Tần Đại Hoa cũng dám lừa gạt.
Một củ 500 đồng, hai củ là một ngàn đồng. Mức giá trong phạm vi chấp nhận của Liễu Nhân Nhân.
Liễu Nhân Nhân liếc Cố Thành, thấy cũng ý kiến gì.
Cô cũng mặc cả, trực tiếp phòng lấy một ngàn đồng đưa cho Tần Đại Hoa để mua hai củ sâm núi.
Đồng thời cô còn dặn dò : "Sau nếu còn thứ như , thể cân nhắc bán cho ."
Sâm núi thì Liễu Nhân Nhân chê nhiều, các loại d.ư.ợ.c liệu quý hiếm khác cô cũng thu mua.
Tần Đại Hoa lộ vẻ kinh ngạc: "... Cô còn mua nữa ? Sâm núi thì , nhưng cũng thể dùng quá nhiều, một dùng vài lát là !"
Hai củ sâm núi... thể dùng lâu.
Liễu Nhân Nhân tùy tiện tìm một cái cớ: "Người lính dễ thương, chúng thể sẽ bán cho những khác cần dùng."
Tần Đại Hoa liền lập tức tỏ thái độ: "Lần nếu hàng , chắc chắn sẽ ưu tiên bán cho cô."
Quân nhân bảo vệ tổ quốc, quả thực cần d.ư.ợ.c liệu hơn bình thường.
Bán xong đồ, Tần Đại Hoa xin phép về.
Liễu Nhân Nhân giữ cả Liễu , bảo ở ăn cơm trưa, một về nấu nướng cũng phiền phức.
Trong nhà nhiều đồ ăn ngon, buổi trưa Liễu Nhân Nhân chuẩn món vịt kho gừng, tôm khô hấp dầu, trứng xào, khoai sọ xào và canh bí đao nấu sò điệp khô...
Cố Thành ở phòng khách tiếp chuyện cả Liễu.
"Em rể..." Một thời gian gặp Cố Thành, trong lòng cả Liễu cũng e dè, "Vết thương của chú thế nào ?"
Cố Thành rót cho một chén : "Không ạ, qua một thời gian nữa là khỏi thôi."
Anh cả Liễu: "..."
Bầu khí trong chốc lát trở nên ngưng trọng, hai đàn ông cũng chẳng chuyện gì để với .
Im lặng một lát, Cố Thành chủ động mở lời: "Thời tiết chuyển biến , chắc bao lâu nữa tàu thuyền Thanh Thị sẽ hoạt động . Đến lúc đó, em và Nhân Nhân sẽ về quê ăn Tết."
"... Hai đứa định về quê ăn Tết ?" Anh cả Liễu ngạc nhiên.
Cố Thành khẽ gật đầu: "Vừa khéo thời gian rảnh nên tranh thủ về thăm ."
Hai ngày chuyện với hai Liễu, hai tích cóp nửa tháng nghỉ phép, khả năng cao là sẽ cùng về quê ăn Tết với vợ chồng .
Anh cả Liễu khó xử : "Anh... việc ở tiệm cơm quốc doanh, cũng đến lúc đó xin nghỉ . Nếu ... e là thể về cùng các em."
Anh khác với hai Liễu, mong ngóng về nhà như thế. Trong lòng cả Liễu, sống một đảo , tự do tự tại. Thật nếu thực tâm về thì thể nào xin nghỉ .
Cố Thành thấu nhưng vạch trần, chỉ : "Có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ một tiếng."
"Ăn cơm thôi..."
Liễu Nhân Nhân bưng thức ăn lên bàn, mời ăn cơm.