Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 383: Ngất xỉu
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:36:41
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần châm cứu đầu tiên mất nửa giờ đồng hồ.
"Cha, cha thấy thế nào?"
Liễu Nhân Nhân bác sĩ, mù tịt về chuyện châm cứu, cũng thứ rốt cuộc hiệu quả . Nếu Liễu Lai Phúc thấy trong khó chịu, chắc chắn họ sẽ dừng ngay.
Liễu Lai Phúc lắc đầu: "Không cảm giác gì đặc biệt, chỉ giống như lúc bình thường việc mệt mỏi con xoa bóp cho , tê tê dại dại, xong thì thấy thoải mái."
"Đừng lo, thầy Trương bảo đấy là hiện tượng bình thường, nghỉ ngơi một lát là hết."
Liễu Nhân Nhân gì thêm. Ngoài châm cứu, thầy Trương còn kê cho cha bảy thang thuốc, mỗi ngày một thang, lượng t.h.u.ố.c khá nhiều.
Trương Giang Nam dặn dò: "Một thang t.h.u.ố.c sắc hai , sáng tối uống mỗi một bát."
Trước mắt cứ điều trị bảy ngày xem hiệu quả thế nào, nếu tác dụng thì sẽ tiếp tục liệu trình tiếp theo.
Trong lúc bốc thuốc, nhân lúc Liễu Lai Phúc ở cạnh, thầy Trương gọi Liễu Nhân Nhân chuyện riêng.
"Cha cô còn mắc bệnh gì khác ?"
Liễu Nhân Nhân khựng , thành thật trả lời: "... Trước đây cha cháu đau dày, bệnh viện thành phố kiểm tra bác sĩ bảo là loét dày. Điều trị một thời gian giờ đỡ nhiều ạ."
"Sao thế ạ? Thầy ơi, cơ thể cha cháu vấn đề gì ?"
Trương Giang Nam chỉ chẩn đoán qua vọng, văn, vấn, thiết (, /ngửi, hỏi, sờ mạch), nắm rõ tình hình cụ thể lắm.
" chỉ chẩn tỳ vị của cha cô chút hư hàn... giống như khỏi bệnh nặng."
Liễu Nhân Nhân: "... Ý thầy là bệnh dày của cha cháu vẫn khỏi hẳn ạ?"
Trương Giang Nam dám khẳng định chắc chắn, chỉ : " thêm thang t.h.u.ố.c của cha cô vài vị t.h.u.ố.c điều hòa tỳ vị, chắc là sẽ tác dụng."
Liễu Nhân Nhân: "..."
Người thường là , chẳng hiểu gì nên chỉ để bác sĩ dắt mũi. Cô ghét cảm giác . còn cách nào khác, thà tin là còn hơn . Đã vấn đề thì chắc chắn chữa.
Liễu Nhân Nhân cố tỏ bình tĩnh: "Thầy Trương, phiền thầy giúp cho."
Trong lòng cô nghĩ vẫn đưa cha bệnh viện ở Thanh Thị khám . Trình độ y tế ở đó cao hơn, máy móc thiết cũng hiện đại hơn. Phải rõ tình trạng thực tế của cơ thể thì mới bốc t.h.u.ố.c đúng bệnh .
Tuy ý định đó nhưng Liễu Nhân Nhân cũng đưa cha Thanh Thị ngay. Đi Thanh Thị một cách đường đột cũng chẳng giải quyết gì. Tốt nhất là về hỏi thăm xem quen , đợi việc bên đó sắp xếp thỏa hẵng đưa cha .
Còn hai ngày nữa là đến phiên chợ lớn trong thôn. Vốn dĩ Liễu Nhân Nhân định ở nhà đợi qua phiên chợ về đảo. Giờ thì... còn tâm trí nào mà chợ nữa.
Sáng sớm hôm , Liễu Nhân Nhân thu dọn đồ đạc chuẩn về.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Khương Thúy Hoa chút lo lắng: "Mẹ thấy sắc mặt con lắm, mệt quá ? Hay là nghỉ ngơi thêm hai ngày hẵng ?"
Mấy ngày nay cứ chạy ngược chạy xuôi, sắc mặt Liễu Nhân Nhân quả thực kém. Hôm qua ở chỗ thầy Trương cũng xem qua , chỉ là mệt chút thôi, chú ý nghỉ ngơi là . Cũng cần kê đơn thuốc, t.h.u.ố.c thang ba phần độc, uống thì vẫn hơn.
Liễu Nhân Nhân : "Không , đợi con về nhà nghỉ ngơi bù mấy ngày."
Dạo cô buồn ngủ. Mua một vé giường , Liễu Nhân Nhân đặt lưng xuống giường là ngủ ngay.
Đến khi tỉnh , Liễu Nhân Nhân mở mắt , đập mắt là trần nhà màu trắng... Rõ ràng trần xe lửa xanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-383-ngat-xiu.html.]
Liễu Nhân Nhân định thần , mãi một lúc mới nhận còn ở tàu nữa. Nhìn quanh một lượt, nơi vẻ là bệnh viện.
"Cô tỉnh ?"
Liễu Nhân Nhân theo hướng tiếng , là một nữ y tá trẻ tuổi.
"Sao ở đây?" Liễu Nhân Nhân hỏi. Nếu cô nhớ nhầm thì đang ở tàu mới đúng.
Cô y tá giải thích: "Cô , cô ngất tàu, gọi thế nào cũng tỉnh nên nhân viên tàu hỏa đưa cô đến bệnh viện."
Điều Liễu Nhân Nhân là cô ngủ li bì suốt một ngày một đêm tàu, mãi đến tận Thanh Thị vẫn tỉnh. Nhân viên thấy lạ nên mới đưa cô bệnh viện.
" , cô là ở ? Có nhà ở Thanh Thị ? Để chúng liên hệ giúp."
Liễu Nhân Nhân dựa đầu giường, khẽ lắc đầu: "Không cần , nghỉ ngơi một chút là ."
Cố Thành nhà, Liễu Nhân Nhân cũng phiền mấy trai. Mới xin nghỉ nửa tháng về quê, giờ bắt họ xin nghỉ vì thì ngại quá.
Cô y tá: "Vậy việc gì cô cứ gọi chúng nhé. À còn nữa... Cô viện thì đóng phí, cô mang tiền ?"
Tuy Liễu Nhân Nhân viện một đáng thương nhưng bệnh viện quy định của bệnh viện, trạm cứu tế. Không thể cứ thấy đáng thương là thu tiền. Nếu thế thì bệnh viện đóng cửa sớm.
Liễu Nhân Nhân sực nhớ : "Hành lý của ?"
Lần về cô mang nhiều đồ, chỉ một túi hành lý nhỏ đựng hai bộ quần áo giặt. Còn một cái túi xách nhỏ, bên trong đựng thư giới thiệu, hơn hai trăm đồng tiền và một ít phiếu định mức.
Cô y tá lắc đầu: "Lúc nhân viên đưa cô đây thấy mang theo hành lý gì cả."
Chính vì thế cô mới liên hệ nhà Liễu Nhân Nhân đến đóng viện phí.
Liễu Nhân Nhân: "..."
Vậy là giờ cô trắng tay. Không đóng tiền thì đến cửa bệnh viện cũng chẳng nổi. Hết cách, Liễu Nhân Nhân đành nhờ của bệnh viện liên hệ với Tiểu Hà ở đơn vị bộ đội. Nếu tiện thì nhờ mang chút tiền đến.
Cô y tá xong ngạc nhiên: "Cô là nhà quân nhân ?"
Liễu Nhân Nhân gật đầu: "Chồng nhiệm vụ, tiện đến đây."
Cô y tá thật ngờ cô là vợ bộ đội, vội vàng : "Đồng chí, đợi cô nghỉ ngơi khỏe cứ xuất viện , chuyện tiền nong khi nào rảnh cô mang đến cũng ."
Đối với nhà quân nhân, bệnh viện chắc chắn sẽ sự ưu tiên đặc biệt. Huống hồ đối phương còn đang mang thai.
Liễu Nhân Nhân: "..."
Lúc hơn 5 giờ chiều, còn thuyền đảo nữa, Liễu Nhân Nhân đành ở bệnh viện một đêm. Sáng mai mới về đảo .
Nhờ phận nhà quân nhân, Liễu Nhân Nhân những đóng viện phí ngay mà đến tối, cô y tá còn mang cho cô một suất cơm. Thịt xào khoai tây sợi, trứng hấp và một bát cơm cao lương. Đồ ăn cũng khá ngon.
Sáng hôm ăn sáng xong, Liễu Nhân Nhân định thủ tục xuất viện. Hành lý mất trộm hết nên cũng chẳng gì để thu dọn.
Vừa định cửa thì thấy một đoàn quân nhân mặc quân phục rầm rập .
Đi đầu chính là Cố Thành với vẻ mặt nghiêm nghị...