Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 405: Bán công việc

Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:41:09
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bà Khương Thúy Hoa hành xác mấy ngày, lúc quả thực cũng thấm mệt.

 

Tắm rửa xong, bà ngã lưng xuống giường là ngủ ngay.

 

“Mẹ ngủ ?” Cố Thành dọn dẹp bếp xong, thấy vợ từ phòng liền hỏi nhỏ.

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Ngủ , đường chắc mệt lắm.”

 

Trời sắp tối, cũng chẳng còn việc gì, Cố Thành đỡ vợ lên lầu.

 

Nghĩ ngợi một chút, lo lắng : “Hay là đổi phòng với ? Bụng em to thế , leo cầu thang bất tiện lắm.”

 

“Không cần .” Liễu Nhân Nhân quen ở tầng hai , ngại chuyển chuyển .

 

“Người em chỉ nặng nề chút thôi, leo cầu thang đến nỗi nào.”

 

Tuy bụng to nhưng việc của cô cũng hạn chế.

 

Sau nếu thật sự bất tiện thì đổi phòng cũng muộn.

 

Hôm .

 

Tầm 7 giờ sáng, Liễu Nhân Nhân mới dậy.

 

Bà bầu buồn ngủ, từ lúc m.a.n.g t.h.a.i đến giờ, cô dậy tầm .

 

Rửa mặt đ.á.n.h răng xong, cô sang phòng bên gọi Cố Viêm Viêm dậy.

 

Hai con xuống tầng, bàn bày sẵn bữa sáng.

 

Vốn tưởng là Cố Thành , nhưng giây , bà Khương Thúy Hoa đeo tạp dề từ trong bếp bước .

 

“Dậy ? Mau ăn sáng .”

 

Liễu Nhân Nhân “” một tiếng: “Mẹ, dậy sớm thế, Cố Thành ạ?”

 

“Người già ít ngủ, dậy từ sáu giờ .”

 

Bà vốn chịu yên, dậy xong là dọn dẹp nhà cửa sơ qua nấu bữa sáng.

 

“Con rể ăn xong đến đơn vị .”

 

Bữa sáng bà thanh đạm.

 

Cháo kê, bánh bao bột ngô, còn xào thêm hai món rau ăn kèm.

 

Cải thìa và khoai tây thái sợi.

 

Liễu Nhân Nhân xuống cầm cái bánh bao ngô gặm, ăn : “Mẹ, lát nữa con đến Cung Tiêu Xã , Viêm Viêm cũng nhà trẻ, ở nhà một nếu buồn thì bảo chị hai dẫn dạo.”

 

“Ban ngày chị sang nhà bên cạnh phụ giúp, việc cứ qua đó tìm...”

 

Bà Khương Thúy Hoa : “Mẹ , hôm qua vợ thằng hai với , con cứ yên tâm, lớn từng còn lạc chắc?”

 

, trưa nay các con đều về nhà ăn cơm nhé, nãy bảo với con rể .”

 

Ngày nào cũng ăn nhà ăn tốn kém bao nhiêu.

 

Chỗ tiền và phiếu đó, tự nấu ở nhà khi bữa trò!

 

Liễu Nhân Nhân từ chối, cô đúng là ăn cơm nhà ăn đến ngán tận cổ.

 

“Mẹ, trong bếp gạo và bột mì trắng đấy, đừng tiết kiệm.”

 

Bà Khương Thúy Hoa tiết kiệm quen thói, trong mắt bà, bình thường ăn no bụng là .

 

Gạo trắng bột tinh, thi thoảng ăn chút là .

 

Vừa nãy trong bếp, thấy lu gạo lu bột nhà con gái đều đầy ắp.

 

ngay đời sống con gái giờ càng ngày càng khấm khá.

 

Bà xua tay: “Mẹ , trưa nay bánh bao bột mì trắng cho mà ăn.”

 

Nghĩ đến chuyện lát nữa con gái .

 

Bà mở cái túi hành lý mang theo hôm qua , lải nhải: “Hai hũ mật ong với măng khô là chị dâu ba bảo mang cho vợ chồng con, còn ...”

 

Bà lôi từ trong túi một cái túi lưới to, tiếp: “Trong là nấm khô, đường đỏ, táo đỏ, hai dải thịt khô, kẹo mạch nha, rau khô, mấy thứ mang cho các con với Viêm Viêm ăn.”

 

Liễu Nhân Nhân thấy thế mí mắt giật giật: “Mẹ, một , mang chi nhiều đồ thế .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-405-ban-cong-viec.html.]

 

ngẩng đầu lên: “Có gì , ba con đưa lên tàu, đến thành phố Thanh thì chị hai con đón, là chúng nó xách giúp, mệt .”

 

Chừng đồ bà còn chê ít chứ.

 

Trên đảo cũng như phố, cái gì cũng tốn tiền mua.

 

Bà mang nhiều đồ chút, giúp con gái tiết kiệm đồng nào đồng nấy chẳng ?

 

Cuối cùng, thấy bà còn mang theo cả lương thực riêng là 50 cân bột ngô.

 

Liễu Nhân Nhân nhịn khóe miệng giật giật, nhưng rốt cuộc cũng gì.

 

Ăn sáng xong, Liễu Nhân Nhân .

 

Trên đường gặp Mã Quế Lan đang mua đồ ăn.

 

“Nhân Nhân , em bầu mấy tháng ?”

 

Một thời gian gặp, Mã Quế Lan chỉ thấy bụng cô to khủng khiếp.

 

Liễu Nhân Nhân đáp: “Sắp sáu tháng chị.”

 

Mã Quế Lan Liễu Nhân Nhân m.a.n.g t.h.a.i đôi: “Đã bệnh viện khám ?”

 

Không chị nhiều chuyện, mà Du Tiểu Tú ở khu gia binh bụng cũng to tướng, ai cũng nghi là t.h.a.i đôi.

 

Cuối cùng đẻ mới ngã ngửa, cô chẳng hề m.a.n.g t.h.a.i đôi.

 

Là do ăn nhiều quá, con trong bụng to quá khổ.

 

Lúc đẻ chịu tội rõ khổ, đau suốt một ngày một đêm mới rặn thằng cu béo múp, nặng hơn tám cân!

 

May mà tròn con vuông, nhưng Du Tiểu Tú cũng tổn hại sức khỏe.

 

Dưỡng mấy tháng trời mà vẫn sức.

 

Giờ vẫn đang nhà tĩnh dưỡng kìa.

 

Liễu Nhân Nhân nhướng mày: “Em khám , bác sĩ bảo là song thai.”

 

“Ôi, song t.h.a.i là , Nhân Nhân , đừng trách chị lắm mồm nhé.” Nếu vết xe đổ của Du Tiểu Tú thì chị cũng chẳng nghĩ nhiều.

 

Liễu Nhân Nhân , cô quen , bụng to thế , mười gặp thì chín hỏi han y như chị Mã.

 

Mã Quế Lan cũng ý thức lỡ lời, ngượng ngùng : “Nhân Nhân , em bụng to thế , ngày nào cũng vất vả thật.”

 

“Nếu nghỉ ngơi thì cứ bảo chị, chị lúc nào cũng thể ...”

 

Ngừng một chút, chị bổ sung: “Chị giúp thôi, lấy tiền .”

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Chị thật sự ý định kiếm chác, chỉ là thấy cô vác bụng bầu cực quá, giúp một tay.

 

chị , rảnh rỗi suốt ngày.

 

Nhắc đến chuyện , Liễu Nhân Nhân kỳ thực cũng đang định tìm Mã Quế Lan chuyện công việc.

 

Cân nhắc một lát, cô : “Chị Lan, chuyện em bàn với chị.”

 

Mã Quế Lan: “Chuyện gì thế, em cứ .”

 

Liễu Nhân Nhân vòng vo, thẳng vấn đề: “Cái bụng của em... đúng là bất tiện, gần đây em đang suy xét xem nên bán công việc .”

 

Mã Quế Lan giật : “... Hả, em định bán công việc á?”

 

Chị thật ngờ Liễu Nhân Nhân quyết định , thời buổi một công việc khó khăn bao nhiêu?

 

Hơn nữa, đàn bà con gái ai chẳng chửa đẻ? Có công ăn việc thì cũng sinh con chứ?

 

Vì m.a.n.g t.h.a.i mà bán việc thì đúng là hiếm thấy.

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Vâng, chăm hai đứa nhỏ, chắc cũng chẳng thời gian , chi bằng bán đứt luôn cho xong.”

 

Quan trọng nhất là nhà cô thiếu chỗ tiền lương .

 

Đã điều kiện, cô vẫn ưu tiên chăm con cho .

 

Công việc mà, chờ con lớn chút, cơ hội tìm việc mới cũng muộn.

 

Mã Quế Lan bừng tỉnh: “Hai đứa nhỏ đúng là khó chăm thật.”

 

 

Loading...