Nghe Liễu Nhân Nhân bán công việc, Mã Quế Lan thể động lòng.
Chị ở nhà rảnh rỗi, nếu việc cũng đỡ đần gánh nặng cho chồng.
“Nhân Nhân , em định bán bao nhiêu?”
Mã Quế Lan động tâm, nhưng... điều kiện nhà chị lắm.
Lương lậu trợ cấp của Điền Bình Quý nhiều, nuôi cả nhà bốn miệng ăn.
Mỗi tháng còn gửi về quê một nửa.
Bao năm nay, trong nhà thật sự chẳng tích cóp bao nhiêu.
Nếu bí quá, chị định vay mượn thêm.
Cơ hội ngàn năm một, công việc thế chị bỏ lỡ.
Liễu Nhân Nhân nghĩ ngợi : “Chắc tầm một ngàn đồng chị ạ.”
Hồi Trịnh Tường Vi bán việc cho Dương Liễu cũng giá một ngàn.
Mã Quế Lan xong thầm nghĩ, một ngàn đồng mua một công việc biên chế, quả thực đắt.
Chỉ là, nhà chị nhất thời đào một ngàn đồng ngay ...
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Chị trả lời ngay, dù cũng về bàn bạc với chồng .
Liễu Nhân Nhân cũng vội, công việc giá một ngàn đồng lo ế.
Nếu Mã Quế Lan mua, cô chắc chắn sẽ ưu tiên bán cho chị .
Cùng đến Cung Tiêu Xã, Mã Quế Lan xếp hàng mua đồ.
Liễu Nhân Nhân bận rộn bán hàng, quầy khác thiếu cô cũng qua phụ.
Bụng to việc nặng tiện, chứ tính tiền thu tiền thì vẫn .
Lúc việc vãn, Liễu Nhân Nhân định về ăn trưa, khỏi cửa thấy xách hai cái cặp lồng tới.
Cô ngạc nhiên: “Mẹ, tới đây?”
Bà Khương Thúy Hoa móm mém: “Không ngờ đảo nắng nôi thế, con bụng mang chửa về ăn cơm thì vất vả quá, mang cơm tới cho con luôn.”
“Thằng bé Viêm Viêm con đừng lo, lát nữa qua đón nó về ăn cơm.”
Nói xong, bà dúi cặp lồng tay con gái vội vàng luôn.
Liễu Nhân Nhân: “...”
“Nhân Nhân , bà là?”
Bà , thím Vương tò mò ghé hỏi.
Liễu Nhân Nhân : “Là cháu đấy ạ, bà lên đảo thăm cháu.”
“Thảo nào.” Giống như thím Vương đoán, nếu là chồng thì chắc chiều con dâu thế .
“Thím ơi.” Liễu Nhân Nhân sang quầy cá thịt, bảo thím Vương, “Thím để phần cháu hai con cá lóc to to nhé, cháu mua về chả cá.”
Mấy hôm nay thịt heo, chỉ đành ăn mấy món khác.
Cũng may đảo thiếu cá.
“Được, thím giữ cho.”
Bà Khương Thúy Hoa đúng là chịu yên, một ở nhà quét tước từ trong ngoài sạch bong kin kít.
Gà vịt trong nhà, Liễu Nhân Nhân cũng chẳng cần bận tâm nữa.
Bà còn chê đủ việc: “Chán thật, đảo cái gì cũng , mỗi tội trồng trọt gì, ở nhà chẳng việc gì .”
Bà vốn khổ quen , rảnh rỗi là chân tay ngứa ngáy.
Liễu Nhân Nhân: “Mẹ, con mua cá lóc , tối con chả cá ăn nhé?”
Nấu thêm bát mì nữa là xong bữa tối.
“Được.” Bà gật đầu, tay nghề chả cá của bà cũng tồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-406-thieu-tien.html.]
Liễu Nhân Nhân cạnh phụ giúp, đang thì Mã Quế Lan tới...
“Nhân Nhân .” Chị ngập ngừng , “Chuyện bán công việc sáng nay em , là thật hả?”
Chị nhớ thương chuyện cả ngày, trưa về bàn với chồng, hai vợ chồng đều nhất trí bỏ tiền mua việc.
Thế là Mã Quế Lan gom hết tiền trong nhà .
Tiếc là bao nhiêu năm chỉ tích hơn 360 đồng.
Vay mượn thêm 140 đồng nữa là tròn 500.
Vẫn đủ, chị tính xin nợ Liễu Nhân Nhân, đợi lương sẽ trả dần.
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Đương nhiên là thật , chị mua ạ?”
Cô bốc đồng nhất thời, mà suy tính lâu mới hạ quyết tâm.
“Muốn thì chắc chắn là .” Mã Quế Lan thật thà , “Công việc ngon nghẻ thế ai mà chẳng ham.”
Chị vội vàng thế cũng vì sợ cô bán cho khác mất.
Liễu Nhân Nhân liền bảo: “Chị Lan, nếu chị ý định thì em thể bán cho chị, nhưng mà... em cũng lấy đắt , giống như Tường Vi , em để cho chị giá một ngàn đồng nhé?”
Mã Quế Lan mừng húm, trấn tĩnh : “Chị em chiếu cố bọn chị, một ngàn đồng đắt , Nhân Nhân ...”
Ngừng một lát, chị mất tự nhiên: “Hoàn cảnh nhà chị em cũng đấy, mấy con, cả bố chồng ở quê đều trông đồng lương của Quý.”
“Trong nhà thực sự dư dả mấy, chị vay mượn khắp nơi mới gom 500 đồng.”
“Nhân Nhân , chị tính thế , chị đưa cho em 500, chờ lương, mỗi tháng chị trả em 25 đồng ?”
Chị tính cả , còn nợ 500, mỗi tháng trả 25, vị chi là hai mươi tháng, cũng hơn một năm chút...
Vẫn hời.
Chờ trả hết nợ thì công việc chính thức là của chị .
Liễu Nhân Nhân chút nghĩ ngợi đồng ý luôn: “Được chứ chị...”
Hai ăn nhịp với , chốt xong chuyện mua bán.
Cũng bàn giao ngay, hai bên thương lượng xong xuôi.
Tháng Liễu Nhân Nhân vẫn , sang tháng Mã Quế Lan mới tiếp quản.
“Nhân Nhân , con định bán công việc hả?”
Vừa nãy hai chuyện, bà Khương Thúy Hoa trong bếp thấy hết.
Trước giờ bà từng con gái đả động đến chuyện ...
Liễu Nhân Nhân giải thích: “Vâng , chờ t.h.a.i lớn hơn chút nữa con cũng bất tiện, chi bằng bán đứt cho xong.”
Bà đảo mắt: “Một ngàn đồng bán cho cái cô hả?”
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Chị cũng ở khu gia binh, quen lâu ạ.”
Im lặng một lát, bà hỏi tiếp: “Một ngàn đồng, ít ?”
Bà chê một ngàn đồng ít, ở quê đào hộ nào nổi một ngàn đồng.
mà, con gái bán công việc ở Cung Tiêu Xã, lương một tháng hơn ba mươi đồng .
Liễu Nhân Nhân để ý lắm: “Lúc công việc cũng là nhờ danh nghĩa nhà quân nhân, giờ bán , theo lý cũng nên ưu tiên trong khu gia binh chút.”
Giải thích một chút cho bà đỡ nghĩ nhiều.
Nếu là công việc bình thường, cô thể bán cho nhà họ Liễu.
việc ở Cung Tiêu Xã vốn dĩ phân cho cô vì cô là vợ quân nhân.
Bán cho nhà ... hợp lý lắm.
Bà hiểu : “Cũng .”
Còn chuyện con gái bán việc, giờ m.a.n.g t.h.a.i đôi, cũng là chuyện chẳng đặng đừng.