So với công việc thì chuyện sinh con đẻ cái vẫn quan trọng hơn.
Hiện tại đang là cuối tháng, sang tháng cũng chẳng còn mấy ngày.
Hai con cá lóc bà Khương Thúy Hoa đều băm nhuyễn chả cá.
Bữa tối ăn mì chả cá, nhiều nên sáng mai vẫn còn ăn bữa nữa.
Lúc ăn cơm, Cố Thành đột nhiên : “Ngày mai thành phố Thanh một chuyến.”
Liễu Nhân Nhân: “Có việc gì hả ?”
Cố Thành gật nhẹ: “Việc riêng thôi, thăm ông bạn chiến đấu cũ, căn hộ gần bệnh viện, mượn dùng tạm.”
Anh thành phố Thanh chính là để lo liệu chuyện nhà cửa.
Bụng Liễu Nhân Nhân ngày một to, một việc vẫn nên giải quyết sớm.
“Có chuyện gì thế?” Bà Khương Thúy Hoa ngơ ngác hiểu.
Biết Cố Thành định để Liễu Nhân Nhân lên bệnh viện thành phố sinh, bà vội vàng : “Gớm, giờ cứ ngại dám với các con, chứ trong lòng cũng lo lắm, Nhân Nhân t.h.a.i đôi, chắc chắn khó sinh hơn t.h.a.i thường.”
“Hồi con Tiểu Nguyệt sinh cũng chịu khổ sở lắm, cái bệnh viện nào thì thật sự yên tâm.”
Lỡ xảy chuyện gì... hậu quả dám tưởng tượng.
Liễu Nhân Nhân chần chừ: “Giờ mượn nhà sớm quá ?”
“Không sớm , t.h.a.i đôi vốn sinh sớm mà.” Bà Khương Thúy Hoa hùng hồn , “Tiểu Nguyệt hồi đó cũng sinh sớm hơn một tháng đấy.”
Cố Thành gật đầu: “Đến lúc đó lên thành phố hai tháng.”
Bà tít mắt: “Thế thì quá!”
Thành phố Thanh là thành phố lớn, con gái sinh ở đó chắc chắn an hơn.
“Có điều...” Cố Thành trầm ngâm, “Chuyện nhà cửa thì xong , nhưng còn thiếu chăm sóc.”
Mọi việc đều hai mặt, thành phố sinh thì đảm bảo hơn.
công việc của Cố Thành chắc chắn thể bỏ bê vài tháng trời .
Kiểu gì cũng thuê chăm sóc vợ con, mà vẫn tìm ai thích hợp.
Thực , tìm lạ thật sự yên tâm.
Bà Khương Thúy Hoa nghĩ cũng : “... Hay là bảo chị hai con qua chăm?”
“Chị hai hợp .” Liễu Nhân Nhân lắc đầu, “Chị còn bận phụ việc bên nhà hàng xóm, bên đó thể thiếu .”
Người nhà Trịnh Tường Vi về từ hai hôm , cô một chăm con xuể, chị hai ở giúp.
Cũng chỉ vì nguyên nhân .
Liễu Nhân Nhân tính toán: “Chị hai còn con mọn, thằng Diệp Diệp còn học, chị mà rời đảo thì ai lo cho nó.”
Bà cuống lên: “Thế giờ? Hay là tìm khác giúp?”
Cố Thành cũng vòng vo, thẳng vấn đề: “Tìm lạ chăm Nhân Nhân con yên tâm, , con nghĩ là ở đảo chăm Nhân Nhân mấy tháng ạ?”
“Mẹ á?” Bà buột miệng, “Mẹ , ở một thời gian là về, cha con còn ở nhà, về lo cho ông .”
Không bà chăm con gái, mà là còn cách nào khác.
Ở nhà ngoài ông Liễu Lai Phúc còn hai đứa cháu nội.
Bà chồng cũng thể đùn đẩy hết việc cho con dâu .
Cố Thành im lặng một chút ướm lời: “Mẹ, chỉ chăm Nhân Nhân con mới yên tâm, chuyện ở quê... nếu ở giúp, mỗi tháng chúng con gửi về quê 50 cân bột mì trắng ạ?”
Anh vốn định đưa tiền, nhưng nghĩ thì đổi ý.
Nếu đưa tiền, chắc chắn bà sẽ nhận.
Lương thực thì khác, quê thiếu nhất là lương thực, đặc biệt là lương thực tinh.
Chưa cái khác, ông Liễu Lai Phúc mỗi tháng cần ăn đồ tinh để dưỡng bệnh, bà Khương Thúy Hoa chắc chắn thể từ chối.
Còn chuyện tiền nong...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-407-thuyet-phuc.html.]
Người ở đây , đưa tiền thì thiếu gì cơ hội.
Bà Khương Thúy Hoa quả thực động lòng.
Ông nhà và hai đứa cháu đều cần ăn bột mì.
ở quê chia lương thực, phần lớn là đồ thô.
Muốn mua đồ tinh phiếu.
Nếu đem chợ đổi thì lỗ...
Nếu mỗi tháng 50 cân bột mì gửi về, cái ăn của ông nhà và hai đứa cháu coi như giải quyết.
Có điều, bà , chăm con gái cháu ngoại là bổn phận, ai mặt dày nhận 50 cân lương thực của con?
“Mẹ.” Thấy bà d.a.o động, Cố Thành bồi thêm, “50 cân bột mì coi như chút lòng thành con và Nhân Nhân hiếu kính hai thôi ạ.”
Bà buông xuôi: “Thế để bàn với ở quê xem .”
50 cân bột mì quả thực quý, bà cũng chẳng tham lam gì.
Nghĩ kỹ , việc bà mà giúp...
Lại thuê ngoài, tốn kém chẳng nhiều hơn ?
Nước phù sa chảy ruộng ngoài, đạo lý bà hiểu.
Huống hồ, thuê ngoài tận tâm bằng ruột.
Liễu Nhân Nhân bên cạnh lặng lẽ hai chuyện, chen .
Trước khi ngủ, bà Khương Thúy Hoa nhịn sang tìm con gái.
“Nhân Nhân , chuyện thằng Thành hôm nay , con bức thư gửi về quê nhé? Hỏi ý kiến cha con, với cả vợ chồng thằng ba xem ?”
Người ở quê chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
50 cân bột mì... cho dù bà xuống ruộng cày cật lực cả tháng cũng chẳng kiếm nổi ngần lương thực tinh.
Còn về phần cả hai, lúc phân gia rõ .
Bà với ông ở cùng vợ chồng thằng út.
Bà ở tạm nhà con gái, họ cũng chẳng ý kiến gì .
Liễu Nhân Nhân : “Mẹ, để con ngay đây...”
Ngẫm nghĩ một chút, cô thêm: “ , nếu thật sự yên tâm về cha, thể đón cha lên đảo ở cùng cũng mà.”
Cô và Cố Thành đều ý kiến gì.
Ông bà cũng già yếu đến mức , cần họ hầu hạ.
Chỉ là thêm đôi đũa cái bát thôi mà.
“Thế nào .” Bà Khương Thúy Hoa hai già đều ăn bám nhà con gái, “Cha con bảo với là ông chịu yên, ở đảo quen.”
“Ông ở quê là nhất, đỡ đần trông cháu, rảnh rỗi thì chăm nom mảnh đất phần trăm.”
“Hơn nữa ông còn qua chỗ bác sĩ Trương châm cứu nữa.”
Không sợ con gái nuôi nổi, mà bà lo hai già vắng, nhà thằng út xảy biến cố.
Cho nên trong lòng bà mong ông lên đây.
Liễu Nhân Nhân cũng khuyên nữa, lấy giấy bút thư.
Bà , cô .
Bà vốn tính lải nhải, đài bật lên là... Liễu Nhân Nhân mỏi cả tay.
Cuối cùng, bà quên dặn dò ông nhà.
Bảo ông ngoan ngoãn ở nhà, trông chừng hai đứa cháu, đừng lung tung.
Liễu Nhân Nhân: “...”