Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 436: Mục đích

Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:41:51
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Bữa trưa hôm nay thịnh soạn, Cố Thành nhờ đầu bếp nhà ăn "ưu tiên" riêng bốn món: ba mặn một chay. Gồm thịt kho tàu, mực xào, tôm to hấp tỏi và cải chíp xào. Món chính là màn thầu trắng.

 

Bữa cơm thịt, cá, màn thầu trắng, Cố mím môi, rốt cuộc cũng chẳng thể chê trách câu nào.

 

Trong lúc ăn cơm, Cố Thành nhắc chuyện cũ: "Mẹ , sắp Tết , việc ở quê chắc chắn nhiều, về xem ạ?"

 

Tâm trạng vui vẻ của Cố lập tức tan biến, bà sa sầm mặt mày: "Sao hả? Chê bà già ?"

 

"Mẹ gì thế." Cố Thành bất đắc dĩ, "Con chỉ sợ ở đây buồn chán thôi."

 

Mẹ Cố hừ một tiếng, rõ ràng là tin lời con trai. Muốn bà ư, bà càng !

 

"Mới đến chắc chắn là quen, ở lâu sẽ thôi. Việc ở quê giao cả cho chị dâu con , xảy sai sót gì ."

 

Cố Thành ngạc nhiên: "Chị dâu cả á? Hèn gì."

 

Mẹ Cố nghi hoặc hỏi: "Ý ? Chị dâu ?"

 

Cố Thành thuận miệng : "Chị dâu cả tháo vát như thế, chắc chắn sẽ quán xuyến việc nhà, cứ việc an hưởng tuổi già."

 

Mẹ Cố nghẹn họng: "... Thì thế."

 

Ngoài miệng nhưng trong lòng bà nghĩ thế . Đùa gì chứ, bà quen nắm quyền quản gia , đời nào chịu giao cho con dâu cả.

 

Cố Thành ngẫm nghĩ một chút sang với Liễu Nhân Nhân: "Anh bảo, chắc một hai hôm nữa đảo sẽ tuyết rơi đấy."

 

Liễu Nhân Nhân kinh ngạc: "Lại tuyết ? Sẽ giống như năm ngoái chứ?"

 

Cố Thành lắc đầu: "Không chắc nữa, lát nữa sẽ gia cố cửa sổ trong nhà..."

 

Mẹ Cố đảo mắt: "Năm ngoái? Năm ngoái ?"

 

Liễu Nhân Nhân gì, Cố Thành giải thích cho bà: "Trên đảo tuyết rơi dễ xảy bão tuyết, năm ngoái chính là như , tuyết lớn phong tỏa cả hòn đảo, mắc kẹt hơn một tháng trời."

 

Mẹ Cố xong tim đập thót một cái: "Nghiêm trọng thế cơ ?"

 

"Đương nhiên..." Cố Thành tiếp, "Trận bão tuyết năm ngoái sập nhiều nhà cửa đảo, thiệt hại về kinh tế và con đều vô cùng nặng nề."

 

Mẹ Cố hoảng hốt: "Có cả c.h.ế.t á?"

 

Cố Thành im lặng một lát chỉ : "Thời tiết đảo là thế, một khi xảy thiên tai thì sức tàn phá cực kỳ lớn. Mẹ nhớ chú ý, những lúc thời tiết tuyệt đối đừng ngoài."

 

Nghe con trai , Cố còn dám bước chân khỏi cửa ?

 

Ngập ngừng một lát, Cố vẻ mất tự nhiên : "À, Cố Thành , lát nữa con phòng một chút, chuyện với con. ... nhớ là một thôi nhé, hai con chuyện riêng."

 

Liễu Nhân Nhân: "......"

 

Cố Thành: "... Vâng."

 

Ăn xong, Liễu Nhân Nhân thu dọn hộp cơm mang xuống bếp rửa. Cố Thành giành lấy việc: "Em xem con ."

 

Liễu Nhân Nhân "Vâng" một tiếng hỏi: "Anh bảo xem... lặn lội đường xa tận đảo, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì thế?"

 

Lại còn nhất định đích đến, Liễu Nhân Nhân thực sự nghĩ mãi chuyện gì thể khiến Cố bận tâm đến thế.

 

Cố Thành cũng chịu: "Lát nữa sẽ thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-436-muc-dich.html.]

 

Liễu Nhân Nhân , tò mò bảo: "Lát nữa kể em nhé."

 

Rửa xong bát đũa, Cố Thành phòng Cố.

 

Mẹ Cố kéo con trai phòng, ngó nghiêng ngoài một lượt, thấy Liễu Nhân Nhân ở phòng khách mới nhẹ nhàng đóng cửa .

 

Bộ dạng bà bí hiểm khiến Cố Thành chẳng hiểu mô tê gì: "Mẹ, rốt cuộc chuyện gì?"

 

Mẹ Cố ấp ủ cảm xúc một lát mới xoa tay : "Con trai , nhà sắp phát tài !"

 

Cố Thành: "... Ý ?"

 

Mẹ Cố "Hại" một tiếng: "Vụ thu năm nay, thôn mùa lớn, giá thu mua cũng lắm. Con thấy , huyện trưởng còn đích xuống thôn tìm hiểu tình hình đấy."

 

Cố Thành nhạt nhẽo đáp: "Thế thì quá, thôn mùa, đỡ lo cái đói."

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Mẹ Cố vẻ mặt hớn hở: "Con , huyện trưởng còn đến nhà ăn cơm nữa cơ."

 

Cố Thành: "......"

 

Mẹ Cố kể lể sinh động: "Huyện trưởng đối đãi với nhà khách sáo lắm, còn khen cả con tháo vát. Hơn nữa, ý tứ trong lời của ông , vẻ như giới thiệu việc ở huyện cho cha và cả con đấy!"

 

Thế nên bà mới bảo nhà họ Cố sắp phát tài. Cố Thành là sĩ quan quân đội, nếu cha và cả Cố cũng công ăn việc chính thức... Cả cái làng xóm , đúng là chẳng nhà nào sánh với họ, đây chẳng là mộ tổ bốc khói xanh ?

 

Cố Thành ngẩn : "Thật thế ạ?"

 

"Chứ còn nữa." Mẹ Cố lẩm bẩm, "Huyện trưởng ý tứ rõ ràng lắm, định giới thiệu cho cả con ở xưởng dệt huyện, còn cha con lớn tuổi , việc khác nhưng thể bảo vệ cổng nhà máy. Việc nhẹ lương cao, chỉ cần trông coi cửa nẻo, đãi ngộ kém gì mấy công việc khác ."

 

Cố Thành nhíu mày: "Mẹ, ông đưa yêu cầu gì vô lý ?"

 

Không cần cũng đoán , nếu chút lợi lộc gì thì giúp đỡ nhà họ Cố nhiều như thế, họ Bồ Tát sống.

 

Mẹ Cố khựng gì...

 

Cố Thành nghĩ bà chột , bèn khuyên: "Mẹ , cây to đón gió, thời buổi sống bình đạm là nhất , con thể phạm sai lầm ."

 

Mẹ Cố "Hại" một tiếng: "Con gì thế, kẻ ngốc . Chuyện nghiêm trọng như con nghĩ , ông ... chỉ đưa một yêu cầu nho nhỏ thôi, nhưng đến mức gọi là phạm sai lầm."

 

Cố Thành truy hỏi: "Ông bảo gì?"

 

Mẹ Cố giấu con trai, đành thật: "Huyện trưởng cô con gái út, mới 18 tuổi, xinh lắm, quan trọng là vẫn nơi chốn."

 

"Việc đó thì liên quan gì đến nhà ?" Cố Thành hỏi.

 

"Sao cái đầu con như gỗ đá thế , thế mà cũng đoán ." Mẹ Cố hạ thấp giọng, "Mẹ thật với con, huyện trưởng ưng con , con con rể ông ..."

 

Nếu quan hệ thông gia thì giúp đỡ nhà họ Cố nhiệt tình đến thế.

 

Khóe miệng Cố Thành giật giật, thật sự hiểu cái ý nghĩ hoang đường đến . Không chỉ bà, mà cả ông huyện trưởng , con gái ông , cả nhà họ Cố nữa, điên hết cả ?

 

Nếu đây ruột thì Cố Thành đuổi thẳng cổ .

 

Cố Thành mất kiên nhẫn: "Mẹ, ở đơn vị còn việc, con đây."

 

"Từ từ, còn hết..." Thấy con trai định bỏ , Cố vội đưa tay ngăn , "Con gái huyện trưởng ưu tú lắm, việc ở trạm phát thanh, còn là sinh viên đại học nữa cơ, văn hóa hơn hẳn con Liễu Nhân Nhân nhiều."

 

"Mẹ còn hại con chắc? Nghe con thăng chức ? Con xem con tiền đồ như thế, lẽ tìm một vợ môn đăng hộ đối mới ."

 

 

Loading...