Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 440: Điện thoại
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:41:55
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Nhân Nhân: “......”
Cố Thành: “... Mẹ, con dù gì cũng là một Lữ trưởng, biếu bánh dày chẳng lẽ biếu khoai lang, khoai tây cho mới hợp lý?”
Mẹ Cố “hừ” một tiếng, già mồm : “Khoai lang khoai tây thì ? Uổng cho con còn là cán bộ, suốt ngày ăn bột trắng gạo tẻ, chẳng thông cảm chút nào cho nỗi vất vả của dân chúng cả. Mẹ thấy giác ngộ của mấy cán bộ các con đúng là chẳng cao...”
Liễu Nhân Nhân xen : “Mẹ, lời lung tung . Bị tâm to chuyện, cái chức Lữ trưởng của Cố Thành coi như tong, lúc đó cả nhà thật sự chỉ nước gặm khoai lang ăn khoai tây thôi đấy.”
Nàng tình hình nhà họ Cố, thể nào t.h.ả.m như lời Cố . Nói cũng chỉ để dọa bà thôi.
Mẹ Cố khựng , nghĩ đến điều gì đó, rốt cuộc lời nào khó nữa. Mọi thứ của nhà họ Cố đều dựa đứa con trai út , nếu nó xong thì nhà họ Cố cũng chẳng khá lên . Mẹ Cố quen sống sung sướng, cảnh khổ sở. Vì , điểm dừng là , ở một khía cạnh nào đó, Cố cũng khá thức thời.
Hai giờ chiều, thợ lắp đặt đến đúng giờ để lắp điện thoại. Có Cố Thành tiếp đãi họ, Liễu Nhân Nhân pha một bình nóng, đó đạp xe ngoài. Nàng bưu điện gửi ít đồ, ghé qua làng xem mua con gà mái già nào để mai nhờ gửi đảo Đại Yến Tử.
Liễu Nhân Nhân thường xuyên đến bưu điện gửi đồ nhận đồ, nhân viên ở đó đều quen mặt nàng. Bưu điện đảo lớn, tính lãnh đạo thì ngày thường chỉ hai nhân viên việc. Một nam một nữ, phụ nữ hơn 30 tuổi tên là Chung Ái Hoa. Quan hệ giữa Liễu Nhân Nhân và Chung Ái Hoa khá .
“Nhân Nhân , gửi đồ về quê hả?” Thấy Liễu Nhân Nhân xách một cái túi lớn , Chung Ái Hoa hỏi thăm.
Liễu Nhân Nhân : “Gửi chút quà Tết cho nhà chị ạ.”
“Vẫn là em hiếu thảo. À đúng ...” Nhớ chuyện gì, Chung Ái Hoa , “Vừa , sáng nay một đợt bưu kiện mới đến, một cái của em đấy, hình như cũng từ quê gửi .”
Chung Ái Hoa tìm một gói bưu kiện lớn đưa cho Liễu Nhân Nhân, thuận miệng hỏi: “Người nhà em đợt gửi món ngon gì thế?”
Chị ý gì khác, chỉ là mỗi nhà họ Liễu gửi đồ đều nặng, Chung Ái Hoa tò mò nên hỏi chút thôi.
“Ở quê thì món ngon gì chị.” Liễu Nhân Nhân ngượng ngùng, “Chắc là cha em gửi bột ngô, khoai lang khô, rau khô gì đó thôi...”
Chung Ái Hoa thì ngưỡng mộ: “Cha em đối xử với em thật.”
Trên đảo cái gì cũng , chỉ mua lương thực thực phẩm là bất tiện. Không ai cũng giống Liễu Nhân Nhân nhà ở quê gửi vật tư tiếp tế.
Chung Ái Hoa nghĩ ngợi hỏi: “Nhân Nhân , ở quê em mua lương thực tiện hơn ?”
Thời buổi hiếm ăn no, thành phố cũng , tiền mà là vì lương thực cung cấp theo định mức, tiền cũng khó mua.
Liễu Nhân Nhân khựng , vẻ ngây thơ: “... Chị Ái Hoa, ý chị là ạ?”
Chung Ái Hoa “Hại” một tiếng: “Thì nhà chị sáu đứa con, thường xuyên ăn đủ no. Nếu cửa nào mua ít lương thực thì quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-440-dien-thoai.html.]
Người thời đẻ nhiều thật, đừng Chung Ái Hoa mới hơn 30 tuổi, chị lấy chồng năm 17 tuổi, đến nay sinh bốn trai hai gái.
Liễu Nhân Nhân hiểu ý: “Hay là thế , về nhà em thư hỏi thử xem trong thôn ai bán lương thực nhé?”
Chung Ái Hoa vội vàng đáp: “Được thế thì quá, phiền em nhé Nhân Nhân.”
Liễu Nhân Nhân lắc đầu, bổ sung: “ mà chỉ thể trao đổi vật tư thôi chị ạ. Đảo nhiều hải sản, chị Ái Hoa thể dùng hải sản khô đổi lấy lương thực.”
Nghe Trịnh Tường Vi bên ngoài đang gắt vụ đầu cơ trục lợi, thời điểm nhạy cảm Liễu Nhân Nhân dám phạm sai lầm công khai, tránh để nắm thóp. Hải sản khô đảo rẻ bèo, Chung Ái Hoa lý do gì từ chối: “Như cũng .”
Gửi đồ xong, Liễu Nhân Nhân đạp xe tìm Triệu Viễn ở thôn gần đó.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Triệu Viễn ngạc nhiên: “Cô mua gà mái già ?”
Nói thật, đảo ngoài hải sản thì các thứ khác đều khó mua. Gà mái già còn khó mua hơn thịt heo, vì gà mái nhà đều giữ để đẻ trứng, đang yên đang lành ai bán “máy đẻ trứng” chứ?
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “ , mua một con gà mái già biếu lớn tuổi.”
Triệu Viễn khó xử: “Gà mái già chỗ thật sự , trong thôn cũng chẳng ai bán. Nếu cô mua vịt già ngỗng già thì thể hỏi giúp.”
Sắp Tết , Liễu Nhân Nhân cũng thời gian chờ đợi, đành lùi một bước: “Vịt già cũng , cần con béo một chút.”
Trời lạnh thế mua con vịt béo về ăn mấy bữa ngon lành. Liễu Nhân Nhân mua đồ bao giờ chiếm lời của khác, là vợ Lữ trưởng nên đảo đều sẵn lòng giao thiệp với nàng.
Nhà Triệu Viễn vịt già, giới thiệu cho Liễu Nhân Nhân một hộ khác. hộ nghèo, trong nhà chỉ hai ông bà già hơn 70 tuổi sống cùng đứa cháu gái tám tuổi.
Triệu Viễn thở dài: “Nhà họ Tôn vốn hai con trai. Con cả bộ đội từ hồi trẻ bặt vô âm tín, con út biển gặp sóng thần cũng mất mạng... Giờ chỉ còn hai ông bà già nuôi đứa cháu gái sống qua ngày, cực khổ lắm, mỗi năm trong thôn đều giúp đỡ ít lương thực. cũng chẳng thấm , hai ông bà biển đ.á.n.h cá nên nuôi đàn vịt, đến phiên chợ thì đem đổi ít lương thực, miễn cưỡng sống qua ngày.”
Triệu Viễn giới thiệu nhà họ Tôn cho Liễu Nhân Nhân cũng là giúp đỡ họ. Trước đây Liễu Nhân Nhân mua vịt chỗ thím Vương, đây là đầu về cảnh nhà họ Tôn.
Trầm ngâm một lát, Liễu Nhân Nhân : “Lát nữa sẽ giới thiệu mấy quen ở khu gia binh đến đây mua vịt.”
Đều là đáng thương, giúp chút nào chút đó.
Triệu Viễn vội : “Thế thì quá.”
Sống ở khu gia binh thì điều kiện gia đình đến nỗi nào, tiền thì tự nhiên dám ăn thịt.
Đến nơi, Liễu Nhân Nhân mới hiểu vì Triệu Viễn giúp đỡ nhà họ Tôn. Nhà họ Tôn nghèo thật sự, căn nhà đá cũ nát mấy chắc chắn, khiến lo lắng mỗi khi đảo bão lớn, nhà thế chịu nổi sức tàn phá của gió bão.
Hai ông bà cụ nhà họ Tôn cũng gầy gò ốm yếu... Biết khách đến mua vịt già, bà cụ Tôn vội vàng mời họ . Nhà họ Tôn neo , già trẻ nhỏ nên nuôi vịt cũng nhiều. Tính tính quanh năm cũng chỉ nuôi chục con vịt, dựa việc hai ông bà ngày ngày biển đào ít hải sản nhỏ về cho ăn. Lúc cận Tết, trong nhà chỉ còn bốn con vịt bán hết.