Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 443: Tiễn khách

Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:41:58
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Chị dâu hai vội : “Cô trông mấy đứa nhỏ, việc nấu nướng cứ giao cho chị là , đằng nào chị cũng rảnh.”

 

Liễu Nhân Nhân từ chối, cơm tất niên cho nhiều ăn như quả thực dễ dàng. Mấy đứa trẻ ăn uống vệ sinh đều cần trông, mấy thời gian rảnh để nấu nướng.

 

Liễu Nhân Nhân bèn : “Chị dâu hai nấu cơm, còn nguyên liệu để em chuẩn .”

 

Trên đảo mua hải sản dễ, còn thịt heo... Sắp đến Tết, Cung Tiêu Xã chắc sẽ thịt heo bán. Thời gian qua Liễu Nhân Nhân để dành vài tấm phiếu thịt, đến lúc đó mua ba bốn cân thịt heo, thêm hai dẻ sườn. Lại mua thêm con vịt già. Thêm mấy món hải sản, hai món rau nữa là đủ ăn.

 

Chị dâu hai tươi rói: “Mấy ngày nay chị biển, hải sản cần mua ...”

 

Không chỉ chị dâu hai, chiều nay Cố Thành cũng biển một chuyến, mang về cả thùng cá biển tôm biển.

 

Sáng sớm hôm , dù tình nguyện lắm nhưng Cố vẫn thu dọn hành lý chuẩn về. Vốn dĩ Cố Thành sắp xếp Tiểu Hà đưa bà ga, nhưng hai ngày nay nghỉ, trong nhà việc gì khác nên Cố Thành đổi ý, đích đưa bà Thanh Thị. Tiện thể ghé Cung Tiêu Xã sắm ít đồ Tết.

 

Nếu quan hệ với Cố , Liễu Nhân Nhân tự Thanh Thị một chuyến để chuyển ít vật tư ăn Tết .

 

Nhắc đến thấy cạn lời. Liễu Nhân Nhân tính toán chi li, tủ bát trong bếp đựng lương thực thô và đồ khô, tủ năm ngăn ở phòng khách đựng đồ ăn vặt, khi ở nhà nàng bao giờ khóa . Chum gạo hũ bột cũng cố ý giấu .

 

Cho nên, sáng nay thấy Cố xách bao lớn bao nhỏ mang về, trong lòng Liễu Nhân Nhân nảy sinh nghi ngờ. Sau khi Cố và Cố Thành rời , Liễu Nhân Nhân kiểm tra tủ đồ một lượt. Xem xong mới thấy trong nhà thiếu ít thứ.

 

Chum gạo hũ bột trong bếp, ban đầu ít nhất cũng còn đầy hai phần ba. Lúc chỉ còn một nửa. Mẹ Cố lấy ngót nghét hai mươi cân lương thực, lương thực thô thì chẳng vơi tí nào. Ngoài là hải sản khô và đồ ăn vặt. Trong nhà rốt cuộc còn bao nhiêu đồ khô, Liễu Nhân Nhân nhớ rõ lắm. nàng , bào ngư khô và hải sâm khô trong tủ bát cánh mà bay! Bà chồng đúng là chọn đồ mà lấy.

 

Tủ năm ngăn cũng vơi một nửa, bánh quy, điểm tâm, đường đỏ... đều thiếu hụt ít. Còn cả chỗ bánh dày Cố Thành nhờ đó, Cố cũng mang gần một nửa! Sáng nay lúc nàng và Cố Thành xuống lầu thì Cố thu dọn xong xuôi, cũng dậy từ mấy giờ để vơ vét, lầu thấy tiếng động nào.

 

Liễu Nhân Nhân quả thực cạn lời, thật sự ngờ Cố loại chuyện tắt mắt như nên hề đề phòng .

 

......

 

Đến ga tàu hỏa, Cố Thành đưa Cố lên tàu chuẩn rời . Hắn thuận miệng dặn dò: “Mẹ đường cẩn thận nhé.”

 

“Khoan ...” Mẹ Cố nín nhịn nãy giờ, “Chuyện là, Tết nhất đến nơi , con con trai mà chẳng chút tỏ bày hiếu kính nào ?”

 

Lúc ở đảo cũng chẳng chuẩn đồ ngon gì cho bà mang về quê, hại bà tự tay! Mẹ Cố chẳng thấy ngại ngùng chút nào, trong mắt bà, lấy chút đồ nhà con trai thì ?

 

Cố Thành liếc đống hành lý Cố mang theo, thở dài: “Mẹ, chẳng tự chọn ít đồ ?”

 

Đối với ruột , thật sự nên gì cho .

 

Mẹ Cố mặt dày mày dạn: “Thế còn tiền ? Sắp Tết , với cha con mua ít đồ ngon ăn.”

 

Cố Thành bất lực: “Con mang tiền, tiền trong nhà đều ở chỗ Nhân Nhân cả .”

 

Mẹ Cố mắng: “... Đồ tiền đồ.”

 

Mẹ Cố khác lưng bàn tán gì về bà, điều giữ quan hệ với gia đình con trai út. Thực ngốc! Mẹ Cố trong lòng hiểu rõ, những hành động đây của bà đối với con dâu út chắc chắn khiến đối phương ghi hận trong lòng. Bà rõ ân oán giữa hai thể xóa bỏ, thì bà tội gì phí công lấy lòng gia đình con trai út? Mẹ Cố cũng bỏ cái sĩ diện xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-443-tien-khach.html.]

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

......

 

Trên đảo, tranh thủ lúc ba đứa nhỏ đang ngủ, Liễu Nhân Nhân bớt chút thời gian sang nhà bên cạnh chuyện bữa cơm tất niên với Trịnh Tường Vi.

 

Liễu Nhân Nhân thẳng: “Hai hôm nữa là Giao thừa, với cả và gia đình hai bàn bạc , đến hôm đó sẽ cùng ăn một bữa cơm. Gia đình cô tham gia cùng ?”

 

Nếu Trịnh Tường Vi ngại thì ăn chung cũng , Liễu Nhân Nhân ý gì khác, chỉ lo cô sẽ thấy gượng gạo.

 

Trịnh Tường Vi vỡ lẽ: “Ra là ... Thế thì thôi ạ, là do đó em suy nghĩ thấu đáo.”

 

Người em ruột thịt, tụ tập ăn uống là chuyện đương nhiên.

 

Liễu Nhân Nhân : “Có cần giúp đỡ gì thì cứ nhé.”

 

Chị dâu hai Liễu nữa, Trịnh Tường Vi một trông con nấu cơm việc nhà, quả thực quá sức, huống hồ cô vốn dĩ nấu ăn cũng giỏi lắm. Chuẩn một bữa cơm tất niên đối với cô là cả một vấn đề.

 

Buổi trưa, Liễu Nhân Nhân tự nấu cơm. Chỉ nàng và Cố Viêm Viêm, Liễu Nhân Nhân nhất thời cao hứng nấu một nồi miến nghêu hấp tỏi... Lúc xào sốt tỏi, Liễu Nhân Nhân cho khá nhiều gia vị, sốt tỏi dậy mùi thơm phức đậm đà. Món miến nghêu nấu ngon tuyệt vời.

 

“Mẹ ơi, con ăn thêm một bát nữa...” Đang tuổi ăn tuổi lớn, sức ăn của Cố Viêm Viêm tăng lên đáng kể. Tuy nhỏ béo nhưng rắn rỏi. Chiều cao cũng vượt trội, cao hơn nửa cái đầu so với trẻ cùng trang lứa.

 

Liễu Nhân Nhân cũng hạn chế con, múc thêm cho bé một bát miến nghêu nữa.

 

Cậu nhóc ăn ngon lành: “Mẹ ơi, tối con ăn món nữa.”

 

Liễu Nhân Nhân hỏi: “Ngon con?”

 

Cố Viêm Viêm gật đầu lia lịa, giọng non nớt: “Mẹ món gì cũng ngon ạ.”

 

Cậu nhóc mới hơn ba tuổi nhưng năng khéo, nàng và Cố Thành cũng cố tình dạy con thế. Liễu Nhân Nhân mà ngọt lịm trong lòng, đùa: “Thế... nấu ngon bố nấu ngon hơn?”

 

Cố Viêm Viêm hề suy nghĩ, cái miệng nhỏ đáp ngay: “Bố nấu ngon như ạ.”

 

Liễu Nhân Nhân: “......”

 

Buổi chiều, Cố Thành tay xách nách mang mua ít đồ ăn về. Một miếng thịt heo nặng bốn năm cân, hai cái móng giò, một con gà và một chiếc đùi heo muối to đùng!

 

Liễu Nhân Nhân mừng sợ: “Sao mua nhiều thịt thế?”

 

Chưa cái khác, chỉ riêng chiếc đùi heo muối Cố Thành mang về là cả một cái đùi heo hun khói nguyên vẹn, ít nhất cũng mười cân!

 

Cố Thành lau mồ hôi trán: “Một bạn tặng đấy.”

 

Cố Thành vốn định trả tiền nhưng đối phương nhất quyết nhận.

 

Liễu Nhân Nhân hiểu ý: “Lần gửi tặng ít đồ nhé.”

 

 

Loading...