Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 463: Tích tiền
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:43:39
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Nhân Nhân ý kiến gì, thực họ cũng thể bán lương thực . mấy năm nay mùa, giá lương thực cao. Bán cũng chẳng kiếm bao nhiêu tiền, thôi thì đỡ lằng nhằng. Trong nhà tự nhiên thêm đống đồ ăn, đỡ tốn tiền mua.
Ngày hôm rảnh rỗi, Cố Thành đồng giúp Liễu Lai Phúc thu hoạch mùa màng. Liễu Nhân Nhân ở nhà trông con. Khương Thúy Hoa hai hôm nay cũng dắt hai đứa cháu nội xuống chơi. Sáng sớm bà ăn cơm xong chạy sang ngay.
Vừa cửa bà xuýt xoa: “ là nghề vẫn hơn, con rể hôm qua săn một ngày mà bao nhiêu là thú, bằng ruộng cả nửa năm trời.”
Liễu Nhân Nhân cũng thấy săn kiếm tiền nhanh hơn ruộng kiếm công điểm. Có điều nghề ai cũng , bản lĩnh thì rừng cũng về tay , khi còn thương.
“Mẹ ơi, thịt trong nhà đủ ăn ạ?” Liễu Nhân Nhân hỏi, “Không đủ thì lát nữa xách thêm con thỏ về nhé.”
Hôm qua bắt bảy con thỏ, tiệc thôi nôi dùng hết.
“Đủ , hôm qua Cố Thành cho bao nhiêu là thịt lợn rừng, còn ướp mấy miếng thịt muối đây ...” Khương Thúy Hoa chuyển chủ đề, “Mẹ con rể bảo mai các con tiệc thôi nôi luôn ?”
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Muốn thì sớm cho xong, gà rừng thỏ hoang nuôi tốn lương thực lắm.”
Khương Thúy Hoa: “Con rể bảo mấy mâm ?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Làm tiệc ở làng Liễu gia thì khách mời chủ yếu là họ hàng bên đằng ngoại, lượng mâm cỗ thì Khương Thúy Hoa mới tiện sắp xếp khách khứa.
“Bốn mâm thôi ạ.” Liễu Nhân Nhân với , “Chúng con chỉ mời đến chung vui cho náo nhiệt. Mẹ nhớ dặn đừng mang quà cáp gì nhé.”
Thời buổi ăn cỗ mà tay thì ngại, dù nhà nghèo cũng cố kiếm ít trứng gà, đường đỏ, bột mì mang đến. Nhà Liễu Nhân Nhân giờ chẳng thiếu thứ gì, ở nhà chẳng mấy ngày nên lười nhận quà, bà con trong thôn vốn chẳng dư dả gì.
Khương Thúy Hoa con gái thiếu chút đồ , gật đầu: “Được , lát nữa bảo . Sáng mai sang giúp con một tay.”
Làm bốn mâm cỗ, một hai xuể. Hoàng Tiểu Nguyệt bụng to bất tiện.
Khương Thúy Hoa tính toán: “Mai gọi cả em họ con sang giúp nữa.”
Liễu Nhân Nhân nhớ đến Liễu Hồng Mai, tò mò hỏi: “Mẹ, Hồng Mai với Giang sinh viên dạo thế nào ạ?”
“Cũng .” Khương Thúy Hoa mấy năm nay ít ở nhà nên rõ lắm, “Hình như là khá , thấy cãi to tiếng bao giờ, tình cảm chắc tệ. Chỉ là...”
Khương Thúy Hoa nghĩ thấy lo: “Cũng chẳng thế nào mà lấy lâu thế vẫn con, chú thím con lo sốt vó lên . Nhân Nhân , mai con hỏi dò Hồng Mai xem , bọn trẻ bây giờ chẳng chịu thật với lớn .”
Liễu Nhân Nhân : “Mai con chuyện với Hồng Mai xem.”
Buổi chiều, Liễu Nhân Nhân tính toán một chút, đồ đạc trong nhà đủ tiệc ngày mai, cần mua thêm gì. Nàng tính mỗi bàn dùng rượu mà bằng một hộp hoa quả đóng hộp, cái nàng mua sẵn mấy hộp , đủ dùng. Lạc rang, hoa quả và kẹo mỗi bàn hai đĩa.
Quan trọng nhất vẫn là thực đơn tiệc thôi nôi. Liễu Nhân Nhân định mỗi bàn 12 món: Thịt kho tàu (thịt lợn rừng), thịt xào ớt, sườn xào chua ngọt, gà rừng hầm nấm, lẩu khô thịt thỏ, móng giò hầm đậu nành, ốc xào cay, tôm cá nhỏ xào lăn.
Đợi tan , Cố Thành và Liễu Minh Viễn sẽ sông mò ít ốc và tôm cá nhỏ, thế là thêm hai món.
Còn là cần tây xào trứng, đậu phụ kho thịt, cà tím kho khoai tây, cải chíp xào nấm hương. Món chính... nhà nhiều bột ngô nên ăn màn thầu ngô. Tuy lương thực tinh nhưng cái ăn thoải mái!
Bàn ghế bát đũa trong nhà đủ, mượn trong thôn một ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-463-tich-tien.html.]
Việc nhiều nên hôm Cố Thành đồng nữa. Hắn ở nhà gà, thỏ, kê bàn ghế. Liễu Nhân Nhân thì bận rộn rửa rau thái thịt cùng Khương Thúy Hoa và Liễu Hồng Mai.
Tranh thủ lúc Khương Thúy Hoa ở cạnh, Liễu Nhân Nhân kiếm chuyện quà: “Hồng Mai, em với Giang sinh viên vẫn cả chứ?”
Liễu Hồng Mai thẹn thùng: “Cũng chị ạ.”
Cuộc sống của cô nàng quả thực tệ. Giang sinh viên tuy về nông thôn nhưng dạy học, hướng dẫn bà con chăn nuôi, thu nhập chẳng kém gì mấy thanh niên lực điền chấm công điểm tối đa. Cuộc sống hai vợ chồng tuy bằng nhà Liễu Nhân Nhân nhưng so với khác trong thôn thì cũng thuộc dạng khá giả.
Liễu Nhân Nhân ngập ngừng: “Thế thì ...”
Liễu Hồng Mai thấy : “Chị định hỏi bọn em mãi con đúng ?”
Liễu Nhân Nhân cứng : “Chị ý gì , chỉ là lớn lo lắng thôi.”
“Em mà.” Liễu Hồng Mai thở dài, “Em cũng sinh con sớm lắm, nhưng mà...”
Liễu Nhân Nhân suy đoán: “Giang sinh viên sinh ?”
Liễu Hồng Mai gật đầu: “Anh là thanh niên trí thức, bọn em mà sinh con thì con sẽ theo hộ khẩu nông thôn của em.”
Điều đúng thật, thời con cái đều theo hộ khẩu .
Liễu Nhân Nhân “” một tiếng: “ chẳng lẽ vì thế mà hai đứa định sinh con luôn ?”
Liễu Hồng Mai: “Bắc Xuyên bảo... đợi tình hình khá hơn tính.”
Liễu Nhân Nhân: “......”
Thế thì còn đợi đến mùa quýt. Với Giang sinh viên thì sinh sinh quan trọng lắm. Liễu Hồng Mai... Liễu Nhân Nhân cũng chẳng gì, phụ nữ sinh con thì nên sinh sớm. mà, sinh một đứa trẻ cha mong đợi thì sinh sinh chẳng còn quan trọng nữa.
Liễu Nhân Nhân chỉ thể khuyên: “Vậy hai đứa suy nghĩ cho kỹ, tương lai thế nào ai , nhỡ mười năm, hai mươi năm nữa vẫn thế thì tính ?”
Liễu Hồng Mai thót tim: “Chị... ý chị là?”
Liễu Nhân Nhân lắc đầu: “Chị nào gì , chỉ là giả sử thế thôi.”
Liễu Hồng Mai ngẩn một lúc lâu mới : “Chị , chỗ chị... ai mua nấm hương khô ?”
“Sao, em bán nấm khô ?”
Liễu Hồng Mai gật đầu: “Em lên núi hái nấm với mấy thứ linh tinh, trong nhà tích kha khá đồ khô, thỏ hun khói cũng , năm ngoái em nuôi mấy con thỏ mà.”
Liễu Nhân Nhân ngẫm nghĩ hỏi: “Em đổi lấy hải sản khô ?”
“Không .” Liễu Hồng Mai lí nhí, “Em bán lấy tiền.”
Cô nàng tích tiền, dù tương lai thế nào, tiền trong tay vẫn sống .