Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 464: Tâm tư
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:43:40
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Nhân Nhân chút khó xử. Nếu Liễu Hồng Mai đổi hải sản khô vật tư khác, nàng còn thể giúp . bán lấy tiền...
Hiện tại cảnh chung , thậm chí tương lai tình hình còn tệ hơn, chắc chắn thể giao dịch tiền bạc công khai .
Nghĩ ngợi một chút, Liễu Nhân Nhân : "Em đồ bán thì cứ lén mang qua cho chị, chị trả tiền cho, nhưng mà..."
Liễu Nhân Nhân hạ thấp giọng: "Không để khác , kể cả Giang sinh viên rể em cũng ."
Nàng tính toán, âm thầm vụ mua bán với Liễu Hồng Mai, thu mua đồ khô và thỏ hun khói bán cho hệ thống kiếm chút tiền tiêu vặt.
Mắt Liễu Hồng Mai sáng lên: "Được, hôm nào em tìm cơ hội mang qua."
Cô nàng vốn dĩ lén tích tiền riêng nên đương nhiên cho ai .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Thế còn ?" Liễu Hồng Mai hỏi thêm.
Đồ khô ở quê đáng tiền, lên núi là hái nên chẳng ai mua, vì thế cô nàng ăn lâu dài với Liễu Nhân Nhân.
Liễu Nhân Nhân thật: "Em cũng đấy, cấp cấm buôn bán trục lợi, em đổi đồ thì , chứ bán lấy tiền dễ nghi ngờ lắm."
Liễu Nhân Nhân vì chút tiền còm mà nắm thóp.
Liễu Hồng Mai trầm ngâm: "Chị , là thế , em cứ gửi đồ cho chị, tiền nong thì đợi bao giờ chị rảnh về quê tính một thể."
Liễu Nhân Nhân buồn : "Em sợ chị quỵt nợ ?"
Cách của Liễu Hồng Mai , đều là họ hàng, tặng chút đồ cũng bình thường. Chỉ là thế thì cô nàng chịu thiệt thòi.
Liễu Hồng Mai xua tay: "Có gì mà sợ, em coi như gửi tiền chỗ chị thôi."
Dù cô nàng cũng chẳng lo lắng gì, nhà Liễu Nhân Nhân điều kiện , vài đồng bạc bán đồ khô thấm tháp .
"Được , nếu em thế thì cứ ." Tiền dâng đến tận cửa, Liễu Nhân Nhân ngu gì kiếm.
Bận rộn xong xuôi, Liễu Nhân Nhân bếp nấu cơm. Khương Thúy Hoa và Liễu Hồng Mai phụ giúp một tay. Chuẩn nhiều món như , Liễu Nhân Nhân xoay như chong chóng. May mà việc suôn sẻ, gần trưa thì các món ăn lượt bưng lên bàn.
Khách mời đều là họ hàng bên đằng ngoại nhà Liễu Nhân Nhân và gia đình trưởng thôn. Trong bữa tiệc, Liễu Nhân Nhân gặp Liễu Bình Triết, cháu đích tôn của Liễu Lai Phúc. Chắc do chuyện tuyển quân nên Liễu Lai Phúc dẫn đến ăn cỗ cùng. Liễu Bình Triết trông rắn rỏi, cao lớn thật, chỉ tội đen, nhưng dân quê dãi nắng dầm mưa, đen cũng là chuyện bình thường.
Buổi trưa náo nhiệt trôi qua, khách khứa về hết. Mấy hì hụi dọn dẹp cả buổi chiều mới xong. Cố Thành kéo xe trả bàn ghế bát đũa mượn.
Khương Thúy Hoa thì thầm: "Nhân Nhân , Cố Thành gì về chuyện nhà nó ?"
Khó khăn lắm mới về một chuyến, theo lý thì Cố Thành nên về thăm nhà.
Liễu Nhân Nhân lắc đầu: "Con , chắc là ."
Khương Thúy Hoa cứ nghĩ đến nhà họ Cố là đau đầu: "Không về là nhất, vụ xin việc cho bố chồng con... chắc nhà chồng con tức điên lên ."
Thời điểm nhạy cảm , Cố Thành mà về nhà họ Cố, khác chứ Cố chắc chắn sẽ ầm lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-464-tam-tu.html.]
Khương Thúy Hoa dặn: "Nếu Cố Thành về thì con cũng đừng cản."
Dù cũng là bố đẻ, con gái bà thể .
Liễu Nhân Nhân : "Mẹ yên tâm, con chừng mực mà."
Khương Thúy Hoa tất nhiên tin tưởng con gái nên nhắc chuyện nữa.
" , trong thôn gặt hái xong xuôi , hai hôm nữa phiên chợ lớn ở xã đấy."
Liễu Nhân Nhân giờ vẫn chợ phiên ở quê cho nhưng dịp. Lần chắc .
Liễu Nhân Nhân hứng thú hẳn lên: "Vừa gặt xong chắc chợ bán nhiều đồ lắm, hôm đấy con xem ."
Khương Thúy Hoa gật đầu, dặn dò: "Đừng tiêu tiền lung tung, nhà con chẳng còn đầy lương thực đó ? Muốn mua gì cứ mang lương thực mà đổi."
Hôm nay tiệc tốn mất hai mươi cân bột ngô, trong nhà đúng là vẫn còn thừa khá nhiều lương thực.
Rõ ràng lên núi săn thú là chuyện chắc chắn lãi. Có lẽ thấy nhà Liễu Nhân Nhân ăn nên , gặt xong đề nghị Cố Thành dẫn lên núi săn thú.
Liễu Nhân Nhân cạn lời, là săn cùng , thực chất là ké lộc của Cố Thành để chia phần.
"Anh đừng , ở nhà trông con ." Liễu Nhân Nhân bảo Cố Thành, "Nhà giờ chẳng thiếu gì, tiệc thôi nôi cũng xong , cần thiết lên núi nữa."
Không tủ lạnh, thịt để lâu, đổi thành lương thực cũng mang , tội gì hành xác.
Cố Thành ngẫm nghĩ : "Thôi cứ một ngày , kiếm ít thịt cũng ."
Dù dân làng cũng quan tâm đến họ, chuyện săn, nghiêm túc thì Cố Thành cũng tính là làng Liễu gia. dân làng ai cấm lên núi săn thú. Hơn nữa thời cái gì cũng là của tập thể, săn thú đổi lấy lương thực, dân làng cũng chẳng ai dị nghị. Thế nên Cố Thành cũng ngại từ chối thẳng thừng yêu cầu của họ.
Liễu Nhân Nhân "" một tiếng: "Vậy các cứ loanh quanh thôi, săn thú thì hái nấm, hái quả dại cũng ."
Chiều hôm đó, tranh thủ lúc dân làng đang , Liễu Hồng Mai ghé qua, xách một cái túi to đựng đặc sản vùng núi bán và ba con thỏ hun khói. Đặc sản nhiều loại lắm: nấm khô, măng khô, mộc nhĩ khô, hoa kim châm khô... là do Liễu Hồng Mai tự tay hái núi về. Tuy nhiều loại nhưng lượng lớn, mỗi thứ chỉ tầm nửa cân đến một cân.
Liễu Nhân Nhân cân thử, tổng cộng tám cân đồ khô, cộng thêm ba con thỏ hun khói...
Nghĩ ngợi một chút, Liễu Nhân Nhân bảo Liễu Hồng Mai: "Đồ khô chị tính 5 hào một cân nhé, ba con thỏ hun khói tính 8 đồng ?"
Thời đồ khô giá, trả cao quá cũng hợp lý. Thỏ hun khói thì khá đắt, nhưng ở ngoài cùng lắm cũng chỉ bán hai đồng một con. Liễu Nhân Nhân trả 8 đồng là xông xênh lắm .
Liễu Hồng Mai từng chợ bán đồ nên giá thị trường, cũng Liễu Nhân Nhân đang giúp .
"Em cảm ơn chị."
Liễu Nhân Nhân xua tay: "Khách sáo gì, đồ bán cho chị, chị cũng thu theo giá ."
Đồ khô 4 đồng, thỏ hun khói 8 đồng, Liễu Nhân Nhân đưa cho Liễu Hồng Mai 12 đồng.
Liễu Hồng Mai vui đến phát : "Đây là đầu tiên em kiếm nhiều tiền thế đấy."