Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 466: Thím hai Liễu

Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:43:42
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Khương Thúy Hoa nhất thời , nhưng còn Liễu Lai Phúc mà. Ông việc khác thì thạo, chứ trông cháu giúp thì vẫn .

 

Liễu Nhân Nhân: “... Để hẵng tính ạ.”

 

Trông trẻ con chuyện đơn giản, nếu bận quá xoay xở kịp thì đúng là tìm giúp thật.

 

.” Khương Thúy Hoa hạ giọng thì thầm, “Mấy hôm nữa chắc thím hai con sẽ tìm con đấy. Bà mà đòi hỏi gì thì con cứ lờ .”

 

Liễu Nhân Nhân nghi hoặc: “Vì chuyện của Tiểu Mãn ạ?”

 

Liễu Tiểu Mãn là em họ của Liễu Nhân Nhân.

 

“Chứ còn gì nữa.” Khương Thúy Hoa thở dài, “Tiểu Mãn sang năm cũng 16 tuổi , thím con cứ tống nó bộ đội. mà thằng bé đó...”

 

Khương Thúy Hoa giúp gia đình chú hai, nhưng thằng Liễu Tiểu Mãn nghịch ngợm quá thể. Không thích học hành thì thôi, đằng suốt ngày mấy trò mèo. Vụ thu hoạch năm ngoái bắt quả tang trộm khoai lang núi. Nghe bình thường cũng buôn bán vặt vãnh, bắt mấy , lớn đau cả đầu. Nếu nể tình cùng làng, còn nhỏ tuổi, thì đưa lao động cải tạo từ lâu . Người như thế bộ đội . Khương Thúy Hoa vì nó mà ảnh hưởng đến tiền đồ của con rể.

 

Liễu Nhân Nhân: “......”

 

Nói thì Liễu Tiểu Mãn như thế cũng một phần do ảnh hưởng của nàng. Hồi mới xuyên đến, Liễu Nhân Nhân từng giao dịch với Liễu Tiểu Mãn, dùng kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đổi lấy tôm cá nhỏ... Có lẽ nếm vị ngọt, Liễu Tiểu Mãn mới mày mò các mánh khóe kiếm tiền khác. Thằng bé tuổi lớn nhưng đầu óc lanh lợi phết. Tiếc là cảnh hiện tại cho phép, nếu với cái đầu của Liễu Tiểu Mãn, buôn bán chắc chắn sẽ phất.

 

Còn chuyện bộ đội... Đi bộ đội thì thật, nhưng vất vả, gò bó, Liễu Tiểu Mãn đến ruộng kiếm công điểm còn lười, đời nào chịu .

 

Liễu Nhân Nhân trầm ngâm: “Chắc Tiểu Mãn thích bộ đội nhỉ.”

 

“Chuyện do nó quyết định .” Khương Thúy Hoa hừ một tiếng, “Nếu cơ hội thật mà nó chịu , chú thím con đ.á.n.h gãy chân nó chứ. Cho nên nếu thím con đến tìm, con cứ từ chối thẳng thừng .”

 

Liễu Nhân Nhân “” một tiếng: “Con sẽ liệu lời.”

 

Chuyện thể nhận lời bừa bãi , nếu cả họ hàng hang hốc trong thôn sẽ kéo đến nhờ Cố Thành giúp đỡ mất.

 

Vừa bàn chuyện Liễu Tiểu Mãn với Khương Thúy Hoa xong, chiều đến Liễu Nhân Nhân thấy thím hai Liễu tới chơi, nàng chẳng ngạc nhiên chút nào.

 

Rót nước mời thím, Liễu Nhân Nhân : “Thím chơi ạ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-466-thim-hai-lieu.html.]

“Ừ.” Thím hai Liễu xởi lởi, “Nhân Nhân , cháu đẻ bốn đứa con trai mà trông cứ như gái chồng nhỉ. Ở quê ai đẻ xong cũng già mấy tuổi, thì sồ sề . Cháu thì vẫn trắng trẻo thon thả thế . Người lạ ai bảo gái bốn con.”

 

Liễu Nhân Nhân trừ.

 

Thím hai Liễu tiếp lời: “Mà cũng thôi, cháu với cháu rể sống sung sướng thế, trẻ lâu cũng là bình thường. Thím thấy cha cháu mấy năm nay cũng chẳng già tẹo nào.”

 

Nhắc đến vợ chồng Khương Thúy Hoa, trong thôn chỉ ước ao.

 

Thím hai Liễu đề: “Nhân Nhân , thím cũng vòng vo nữa. Người nhà quê khổ quen , đời thím coi như bỏ, khổ mấy cũng chịu . em thằng Tiểu Mãn còn trẻ, thím chúng nó cũng khổ như .”

 

Liễu Nhân Nhân nhạt: “Thím ơi, thời đại giờ khác , cuộc sống sẽ khá lên thôi.”

 

Thím hai Liễu ngượng ngùng: “Mấy cái đạo lý to tát thím hiểu, thím chỉ sống sung sướng thì công việc, ăn gạo nhà nước! thím khổ, công việc thành phố đến lượt dân quê . Lối thoát duy nhất là bộ đội giống cháu rể . Sau lập công thăng chức thì đời mới khá lên . Nhân Nhân ...”

 

Thím hai Liễu tiếp: “Thím bảo cháu rể xin một suất bộ đội cho cháu đích tôn nhà trưởng thôn ? Thằng Tiểu Mãn nhà thím sang năm cũng 16 tuổi , thím với chú cho nó bộ đội. Nói cũng , chúng mới là một nhà, cháu rể giúp ngoài thì chắc chắn cũng giúp nhà chứ?”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Liễu Nhân Nhân bình tĩnh giải thích: “Thím , lẽ thím hiểu lầm . Cố Thành xin cho cháu trai trưởng thôn suất bộ đội nào cả. Anh chỉ thư giới thiệu tham gia tuyển chọn thôi, còn trúng tuyển do bản .”

 

Thím hai Liễu lùng bùng lỗ tai nhưng vẫn cố vớt vát cho con trai: “Thế ... Vậy bảo cháu rể cho Tiểu Mãn một bức thư giới thiệu, để hai đứa cùng thi xem .”

 

Liễu Nhân Nhân liếc bà một cái, lấp lửng: “Thím ơi, chỉ tiêu tuyển quân hạn, năm nay e là . Chuyện của Tiểu Mãn để sang năm tính nhé.”

 

Thím hai Liễu sốt ruột, vợ chồng Liễu Nhân Nhân hiếm khi mới về, sang năm về thì tìm ai giúp?

 

“Sao đợi sang năm? Cháu rể quan to thế, xin thêm một suất cho Tiểu Mãn khó khăn gì ?”

 

“Thím ơi, thật mà.” Liễu Nhân Nhân nghiêm mặt, “Nếu xin thêm cho Tiểu Mãn, lát nữa thím ba sang xin cho thằng Tuấn thì tính ? Thím bảo là họ hàng, chứ cả cái làng Liễu gia dây mơ rễ má với cả, ai cũng đến xin thì Cố Thành giúp xuể? Làm theo ý thím thì chồng cháu mất chức như chơi.”

 

Thím hai Liễu xua tay: “Nhân Nhân , gì đến mức nghiêm trọng thế...”

 

“Thím.” Liễu Nhân Nhân ngắt lời, “Giúp đỡ cũng giới hạn, vượt quá giới hạn thì chẳng ai lợi cả.”

 

Không Liễu Nhân Nhân giúp, nàng từ chối thẳng thừng là để chừa đường lui. Sang năm nếu Liễu Tiểu Mãn thực sự , thư giới thiệu giúp cũng thể.

 

Không đạt mục đích, thím hai Liễu hậm hực về. Thực trong thôn ít ý định giống bà, chỉ là họ ngại dám mở lời. Thím hai Liễu chuyến coi như cũng cho họ câu trả lời .

 

 

Loading...