Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 469: Chu tiểu muội

Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:43:45
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Cố Thành gật đầu: “Mai sẽ hỏi thăm xem .”

 

Đợi đến khi dọn dẹp xong phòng ngủ thì trời tối muộn. Trong đơn vị chắc chắn nhà ăn, nhưng giờ đó chắc cũng chẳng còn gì.

 

Liễu Nhân Nhân lục trong thùng một gói mì sợi, cùng với mắm muối gia vị bày bếp.

 

“Tối nay ăn mì nhé.”

 

Cố Thành định gì đó thì tiếng gõ cửa.

 

“Đây là nhà Cố Lữ trưởng mới chuyển đến ạ...”

 

Liễu Nhân Nhân , thấy Cố Thành dẫn một phụ nữ trung niên hơn ba mươi tuổi nhà.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Liễu Nhân Nhân kéo ghế mời: “Chị chơi ạ.”

 

Chị Chu tiểu xởi lởi: “ ở ngay nhà bên cạnh, nghĩ các cô chú mới đến chắc kịp nấu nướng, giờ nhà ăn cũng hết cơm , nên mang bát sủi cảo sang cho các cô chú ăn tạm.”

 

Liễu Nhân Nhân khéo léo từ chối: “Chị ơi, thế ngại quá, chị mang về cho các cháu ăn ạ, em nấu mì ăn cũng mà.”

 

“Sau là hàng xóm láng giềng cả, khách sáo gì.” Chị Chu đặt luôn bát sủi cảo lên bàn, “Chỉ là bát sủi cảo thôi, cô chú đừng chê nhé. Thôi về đây, nhà còn con nhỏ...”

 

Nói xong chị như chạy.

 

Liễu Nhân Nhân liếc Cố Thành: “Anh chồng chị ?”

 

Cố Thành lắc đầu: “Không quen, là Đoàn trưởng trong đơn vị.”

 

Liễu Nhân Nhân “” một tiếng, vui vẻ : “Hàng xóm vẻ dễ gần nhỉ.”

 

Cố Thành : “Cho bát sủi cảo là dễ gần hả em?”

 

“Anh hiểu .” Liễu Nhân Nhân lấy bát đũa chia sủi cảo, “Cho sủi cảo là chuyện phụ, quan trọng là lòng.”

 

Hàng xóm mới đoán họ cơm ăn, thế chẳng lòng . Lại còn mang sủi cảo, thời buổi nhà ai dám ăn sủi cảo thường xuyên, còn là sủi cảo bột mì trắng, chắc chắn là cố ý để biếu. Thế nên Liễu Nhân Nhân mới bảo chị Chu lòng.

 

Cố Thành đàn ông đàn ang chẳng để ý mấy chuyện đó: “Ăn cơm em.”

 

là hàng xóm tâm, sủi cảo vẫn còn nóng hổi. Liễu Nhân Nhân c.ắ.n một miếng, hương vị cũng khá, nhân thịt cần tây nhưng cần tây nhiều thịt ít. Thời buổi thiếu thốn, sủi cảo nhà ai cũng thế cả thôi.

 

Liễu Nhân Nhân lầm bầm: “Đợi em dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, sẽ mang ít quà sang chào hỏi nhà chị .”

 

Sống xa nhà, quan hệ láng giềng quan trọng. Có qua mới toại lòng .

 

Sáng hôm vẫn ăn mì sợi, Cố Thành ăn xong liền đến đơn vị. Liễu Nhân Nhân bảo Cố Viêm Viêm trông mấy đứa em, còn nàng tranh thủ dọn dẹp nhà bếp. Tủ bát, chum gạo, hũ bột hôm qua chỗ. Liễu Nhân Nhân sắp xếp lương thực, rau khô, bát đũa, dọn sang nhà chính...

 

Đang bận rộn thì chị Chu sang, tay dắt một bé gái bốn năm tuổi.

 

Chị Chu chào hỏi giới thiệu: “Đây là con gái út nhà , tên là Phàn Tiếu Tiếu. Hôm qua thấy cô chú bận quá nên dám phiền lâu.”

 

Liễu Nhân Nhân lấy nắm kẹo sữa Đại Bạch Thỏ trong túi cho bé Tiếu Tiếu: “Chị ơi, cảm ơn chị bát sủi cảo hôm qua nhé, em rửa bát sạch sẽ , lát chị nhớ cầm về.”

 

“Được .” Chị Chu thấy ba đứa sinh ba thì kinh ngạc, “... Đây đều là con trai cô ?”

 

Liễu Nhân Nhân: “Vâng, sinh ba đấy chị.”

 

“Trời đất ơi!” Chị Chu trầm trồ, “Lần đầu tiên thấy sinh ba đấy, nhà cô phúc thật.”

 

Chứ còn gì nữa, hai sinh bốn con trai, cả vùng đốt đèn lồng tìm cũng chẳng nhà thứ hai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-469-chu-tieu-muoi.html.]

“Chị chơi một lát nhé, để em sắp xếp nốt đống đồ .”

 

Liễu Nhân Nhân mở hai cái thùng, bên trong là ấm chén, khay hoa quả... và một ít đồ ăn vặt linh tinh, cất tủ.

 

Chị Chu vội : “Để giúp cô...”

 

“Thôi chị ạ, chị cứ chơi là , cũng nhiều đồ .”

 

Chị Chu ba đứa trẻ đầy tò mò: “Vậy để trông trẻ con giúp cô.”

 

Liễu Nhân Nhân gì.

 

Chị Chu tự nhiên kể chuyện: “ cũng hai thằng con trai, đứa mười bốn, đứa mười tuổi, đều học trường nội trú thị trấn, cuối tuần mới về một .”

 

Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên: “... Chị ơi, khu gia binh trường học ạ?”

 

Chị Chu chép miệng: “Cái chốn khỉ ho cò gáy mấy mống , lấy trường học.”

 

Khu gia binh ở đây rộng nhưng nhà cấp bốn, hẻo lánh nên ít đưa gia đình theo. Không ở thì tự nhiên trường học. May mà con cái Liễu Nhân Nhân còn nhỏ, đến tuổi học.

 

Nàng hỏi: “Thế còn nhà trẻ thì ạ?”

 

Chị Chu xua tay: “Cũng , tự trông ở nhà, lớn chút nữa thì gửi lên thị trấn học.”

 

Liễu Nhân Nhân trầm ngâm: “Chị ơi, từ đây lên thị trấn xa ạ? Em đơn vị xe buýt thẳng đến Thanh Thị...”

 

Mới đến nên cái gì nàng cũng mù tịt, hỏi chị Chu đủ thứ. Qua lời kể của chị Chu, nàng cũng nắm sơ sơ tình hình ở đây. Đơn vị xe buýt Thanh Thị, nhưng thị trấn bắt xe. Quân khu cách thị trấn xa, bộ một tiếng, đạp xe thì nhanh hơn.

 

Điều khiến Liễu Nhân Nhân đau đầu là khu gia binh Cung Tiêu Xã, mua đồ lên tận thị trấn.

 

Chị Chu mách nước: “Cạnh khu gia binh vườn rau đấy, nhà quân nhân đến đây đều chia một mảnh đất phần trăm, hoặc trồng rau trong sân cũng .”

 

Thời ai cũng tính toán, nhà chị Chu trồng rau trong sân, còn đất phần trăm thì trồng khoai lang, ngô. Không nhiều nhặn gì nhưng cũng đỡ phần nào cái ăn cho bọn trẻ.

 

Chị Chu hào phóng: “Cô ăn rau xanh cứ sang vườn nhà mà hái...”

 

Ngừng một chút, chị thêm: “Lát nữa hái cho cô một rổ mang về.”

 

Nhà Liễu Nhân Nhân cái gì cũng , chỉ thiếu mỗi rau xanh.

 

“Chị ơi, để em đổi lương thực lấy rau nhé.”

 

Chị Chu gạt : “Rau nhà trồng , đáng bao nhiêu tiền .”

 

Liễu Nhân Nhân: “ em cũng thể lấy của chị .”

 

Chị Chu nghĩ ngợi hỏi: “Lúc nãy sân thấy... nhà cô nuôi gà ?”

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Vâng, em nuôi mấy con, mang từ đơn vị cũ sang đây.”

 

Chị Chu : “Nuôi gà quá, một tháng chẳng mấy miếng thịt, trứng gà cũng chẳng mà ăn.”

 

Nhà chị Chu cũng nuôi hai con gà nhưng tốn kém lương thực quá, nhất là mùa đông.

 

Liễu Nhân Nhân liếc chị: “Hay là em đổi trứng gà lấy rau của chị nhé?”

 

Chị Chu động lòng: “Thế thì ngại c.h.ế.t.”

 

Liễu Nhân Nhân : “Không chị, gà nhà em đẻ đều lắm, trứng ăn hết.”

 

Nàng hệ thống hỗ trợ, trứng gà đủ thì lén lấy thêm là .

 

 

Loading...