Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 471: Rau hẹ
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:43:48
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai gói hải sản khô giá trị nhỏ, chị Chu tươi rói nhận lấy.
Nhà Liễu Nhân Nhân hải sản khô chất đống, một phần do nàng tự mua, phần còn là quà biếu của chị dâu hai, Trịnh Tường Vi và các đồng nghiệp ở Cung Tiêu Xã. Tôm khô, bào ngư khô, mực khô, hải sâm khô... đủ cả. Cộng cũng mười mấy gói. Nhà ăn hết, Liễu Nhân Nhân cũng tính mang sang đây biếu hàng xóm lấy thảo.
Khu nhà ở phía trong, chị Chu ở bên trái nhà Liễu Nhân Nhân, còn nhà bên ... Liễu Nhân Nhân thấy ai cả, bèn hỏi thăm: “Chị ơi, nhà bên cạnh ở ạ? Để em mang hai gói hải sản sang biếu.”
“Thế thì cô đợi đến chủ nhật.” Chị Chu giải thích, “Nhà bên là Lôi Đoàn trưởng, vợ chú ở xưởng thực phẩm thị trấn, ngày thường ở nhà, chỉ chủ nhật mới đưa hai đứa con về ngủ một đêm thôi.”
Liễu Nhân Nhân tò mò: “... Xưởng thực phẩm ạ?”
“ .” Chị Chu hào hứng, “Là xưởng bánh kẹo đấy, cô mua bánh kẹo thì cứ nhờ cô .”
Làm ở xưởng thực phẩm kiểu gì chẳng cách tuồn ít bánh kẹo cần phiếu ngoài. Phải thời buổi mua bánh kẹo là phiếu thực phẩm đấy! Tuy chuyện vẻ vang gì nên vế chị Chu , nhưng ai cũng ngầm hiểu.
Liễu Nhân Nhân gật gù: “Vâng, để chủ nhật em sang.”
Bữa tối, Liễu Nhân Nhân hấp trứng cho mấy đứa nhỏ, bên rắc ít tôm khô băm nhỏ. Tôm khô do Liễu Nhân Nhân tự phơi, cho muối nên trẻ con ăn . Bọn trẻ cũng thích món . Cơm tối tôm hấp, cà tím kho khoai tây.
Cố Thành rửa tay xong, bế thằng cả đang đói kêu gào ầm ĩ lên bón trứng hấp. Liễu Nhân Nhân bón cho thằng hai và thằng ba...
Cố Thành đột nhiên : “Đơn vị nhiệm vụ huấn luyện, vắng mấy ngày.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Vừa đến đơn vị công tác, Cố Thành thấy áy náy nhưng quân lệnh như sơn, còn cách nào khác.
Liễu Nhân Nhân thở dài: “Em , chú ý an .”
Cố Thành dặn dò: “Có việc gì em cứ sang tìm chị Chu, thì lên thẳng đơn vị nhờ giúp đỡ.” Đều là nhà quân nhân, gặp khó khăn đơn vị thể ngơ. Huống hồ chức vụ của Cố Thành thấp.
Liễu Nhân Nhân “” một tiếng: “Anh yên tâm, em mà.”
Khu gia binh an ninh , Cố Thành lo lắng chuyện khác, chỉ sợ con cái ốm đau, một Liễu Nhân Nhân xoay xở kịp.
Cố Thành thêm: “Trong đơn vị trạm xá, nhà quân nhân đều thể đến khám và mua thuốc.”
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Em nhớ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-471-rau-he.html.]
Vụ thu hoạch qua , trời càng ngày càng lạnh, ở vùng núi hẻo lánh càng lạnh hơn. Đợi sang đông, Liễu Nhân Nhân định xây một cái lò sưởi trong nhà giống ở quê. Như thế đỡ lo bọn trẻ lạnh. Vừa còn hơn tháng nữa mới lập đông, thể túc tắc tích gạch dần.
Sáng hôm , Cố Thành ăn sáng xong liền . Liễu Nhân Nhân tập cho con trong sân. Ngại mỏi lưng, nàng may một cái đai tập buộc nách con xách chúng , nếu thì cái lưng già chịu thấu.
Trời nắng, trong sân ấm áp, chẳng lạnh chút nào.
Đợi ba đứa nhỏ ngủ, Liễu Nhân Nhân vườn cuốc đất. Hôm qua Cố Thành mới cuốc một nửa. Liễu Nhân Nhân cuốc đất, Cố Viêm Viêm giúp nhặt cỏ... Hai con hì hục cả buổi sáng mới xong mảnh vườn. Liễu Nhân Nhân trồng một luống cải thảo, một luống củ cải, một luống hành tỏi và một luống rau cải thìa. Cải thìa lớn nhanh, tầm hai mươi ngày là ăn . Lúc đó trời quá lạnh, rau vẫn lên .
“Nhân Nhân, cô đang trồng rau đấy ?” Chị Chu xách rổ tới, chị thăm ruộng về, tiện thể cuốc giúp mảnh đất phần trăm nhà Liễu Nhân Nhân và hái cho nàng một rổ rau. Thấy Liễu Nhân Nhân hì hục trồng rau trong sân, chị khá ngạc nhiên.
“Đã bảo ăn rau cứ sang nhà chị mà hái, cô vất vả trồng gì.”
Liễu Nhân Nhân : “Em rảnh rỗi cũng buồn tay chân chị ạ, coi như g.i.ế.c thời gian, đằng nào cũng chẳng bao nhiêu đất, để thì phí.”
Nhà trong khu gia binh đều sân nhưng tường bao thấp lè tè, ngoài qua thấy hết bên trong. Điểm Liễu Nhân Nhân thích lắm.
Chị Chu ngẫm nghĩ thấy cũng : “Nhà chị mấy khóm hẹ con, để chị đ.á.n.h sang cho cô vài khóm nhé.”
Hẹ con lớn nhanh, chịu lạnh , miễn là tuyết thì cứ thế mà lớn. Liễu Nhân Nhân thích ăn hẹ nên khách sáo: “Em cảm ơn chị.”
Chị Chu xua tay: “Hàng xóm láng giềng giúp là chuyện thường, cô đừng cảm ơn mãi thế.”
Chị Chu đặt rổ rau xuống: “Cô cứ , chị lấy thức ăn bên hậu cần đây, chắc giờ họ về .”
Liễu Nhân Nhân liếc góc tường: “Chị lấy xe đạp nhà em mà cho nhanh.”
Khu quân sự rộng thênh thang, bộ mất hai mươi phút mới đến nhà ăn.
Chị Chu : “Được, cho chị mượn xe một lát nhé.” Đi xe đạp tiết kiệm khối thời gian. Nhà chị Chu cũng xe đạp nhưng con trai lớn đạp học thị trấn .
Có xe đạp, chị Chu vèo cái là về. Chị mua giúp Liễu Nhân Nhân hai cân thịt heo, là loại ba chỉ nạc mỡ đan xen ngon. Thời buổi mua thịt chọn miếng nào là , nhân viên Cung Tiêu Xã đưa miếng nào thì lấy miếng . Không thể đắc tội với họ, nếu họ đưa cho miếng thịt bạc nhạc thì khổ! Miếng ba chỉ ngon thế là hàng tuyển .
Chị Chu buột miệng hỏi: “Nhân Nhân , nhà cô ăn thịt mua cả cân thế cơ ?”
Cán bộ quân đội chế độ đãi ngộ , chồng chị mỗi tháng tiêu chuẩn bốn cân thịt heo. Bộ đội huấn luyện vất vả, cần ăn chút đồ mặn bồi bổ. Chị Chu chi tiêu tiết kiệm, bình thường chỉ dám mua vài lạng, khi nào con trai về mới mua nhiều hơn chút nhưng cũng quá một cân. Như thế mỗi tháng cả nhà cũng ăn thịt vài bữa. Nếu mua một lúc hai cân... thì bay luôn một nửa tiêu chuẩn tháng, chị Chu tiếc đứt ruột. Đương nhiên Cố Thành là Lữ trưởng, tiêu chuẩn thịt heo cao hơn chồng chị hai cân, sáu cân một tháng.
Liễu Nhân Nhân trừ: “Đâu , bình thường em cũng chỉ mua một cân thôi. Hôm nay mới chuyển đến nhà mới nên ăn mừng chút, ai ngờ Cố Thành nhiệm vụ.”