Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 486: Bánh bao đậu đỏ
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:49:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Tiểu Muội cũng nên gì: “Thằng Viêm Viêm nhà em chắc chắn sẽ là đứa học.”
“Lát nữa chị về với thằng Tiểu Phi một tiếng, bảo nó chiều sang nhà em học cùng.”
Liễu Nhân Nhân : “Chị đừng thẳng thế, cứ bảo với nó là... em nhờ nó sang trông mấy đứa nhỏ giúp em.”
Chu Tiểu Muội gật đầu: “Cũng , thẳng sợ nó tự ái chịu .”
Liễu Nhân Nhân thêm: “Chị dâu, chị bảo cả cái Tiếu Tiếu sang đây nữa nhé.”
Dạy hai đứa là dạy, dạy ba đứa cũng là dạy. Nếu ba đứa sinh ba còn nhỏ quá, Liễu Nhân Nhân dọn riêng một phòng lớp học dạy chữ cho bọn trẻ . Dù cô ở nhà rảnh rỗi cũng buồn chán, tìm việc gì cho qua ngày cũng .
Chu Tiểu Muội híp mắt: “Được, chị phiền em con bé Tiếu Tiếu nhé.”
Trần Tiểu Phi ở nhà Chu Tiểu Muội khá . Hồi đầu mới đến, vì ai chăm sóc nên ngợm thằng bé cứ lem nhem bẩn thỉu. Giờ tuy thể gọi là trắng trẻo nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều.
Chiều hôm đó, Trần Tiểu Phi dẫn Phàn Tiếu Tiếu sang nhà Liễu Nhân Nhân.
Liễu Nhân Nhân gọi hai đứa phòng, cô kê sẵn một chiếc bàn học ở đó. Bàn khá rộng, ba đứa học thoải mái.
Ba đứa sinh ba đang chơi giường bên cạnh. Chúng đang tuổi tập bò, vịn thành giường chập chững một đoạn. Có chị chơi cùng, chỉ cần lớn để mắt là chúng thể tự chơi với một lúc lâu.
Liễu Nhân Nhân chuẩn sẵn sách vở lớp một, phát cho Phàn Tiếu Tiếu và Trần Tiểu Phi mỗi đứa một bộ.
Phàn Tiếu Tiếu còn nhỏ quá, đây mẫu giáo nên việc dạy con bé ngay lập tức cũng khá khó khăn. Học thì học, học cũng thôi, Liễu Nhân Nhân ép.
Trần Tiểu Phi thì khác, thằng bé đến tuổi hiểu chuyện.
“Thím ơi, cháu học .”
Liễu Nhân Nhân liếc bé: “Sao thế, thích học ?”
Trần Tiểu Phi do dự một lát gật đầu: “Vâng, cháu thích.”
Liễu Nhân Nhân hỏi: “Không học thì cháu định ở nhà gì?”
Trần Tiểu Phi nghĩ ngợi đáp: “Lên núi kiếm củi, việc nhà... trông em.”
Liễu Nhân Nhân giọng bình thản hỏi tiếp: “Thế còn thì ? Cháu là con trai, chẳng lẽ định ở nhà việc vặt cả đời ? Làm thế nuôi sống bản ?”
Trần Tiểu Phi im lặng gì.
Liễu Nhân Nhân bảo: “Thím ý gì , nhưng thím chú nhà cháu , đợi mấy năm nữa cháu đủ tuổi, thể sẽ quân đội lính đấy.”
Vừa đến đó, mắt Trần Tiểu Phi sáng rực lên: “Thím... thím thật ạ?”
“Đương nhiên .” Liễu Nhân Nhân ho khan một tiếng, “ mà quân đội tuyển lính cũng điều kiện đấy, nếu cháu một chữ bẻ đôi cũng thì nhận ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-486-banh-bao-dau-do.html.]
Trần Tiểu Phi khựng , giọng lí nhí: “Cháu lớn tuổi ...”
Trẻ con thực sĩ diện, đối mặt với ánh mắt dị nghị của khác, thể nào để tâm.
Liễu Nhân Nhân nghiêm mặt : “Các chú trong đơn vị hồi nhỏ cũng điều kiện học, quân đội vẫn tham gia lớp xóa mù chữ đấy thôi, họ còn lớn tuổi hơn cháu nhiều.”
“Cháu mới mười mấy tuổi, giờ học vẫn còn kịp chán. Kiến thức tiểu học khó , cháu chịu khó học, đến lúc đó đến trường bài kiểm tra, nhảy cóc hai ba lớp, thẳng lớp 3 lớp 4 chứ.”
Điều là sự thật, thời buổi việc học hành quá khắt khe, chỉ cần thi qua là thể nhảy lớp dễ dàng.
Sau một hồi khuyên giải, cuối cùng Trần Tiểu Phi cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thím, cháu thử xem .”
Thời , chẳng đứa con trai nào là lính. Hoàn cảnh nhà Trần Tiểu Phi như , nếu ở quân đội phục vụ... bé thể thoát khỏi cuộc sống khổ cực .
Liễu Nhân Nhân uống ngụm nước, nếu Trần Tiểu Phi vẫn chịu thì cô cũng chẳng mà khuyên nữa. Cô vốn nhiều chuyện, hai chẳng thích gì, nếu thấy thằng bé cứ lủi thủi mắt đáng thương quá thì cô cũng mặc kệ.
Về phần Cố Viêm Viêm, ngày thường Liễu Nhân Nhân sách cho , dạy thêm vài chữ đơn giản nên bé hề bài xích việc học.
Liễu Nhân Nhân còn trông con nhỏ, thời gian rảnh rỗi nhiều, mỗi ngày chỉ tranh thủ một hai tiếng dạy lũ trẻ học.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đến cuối năm.
Cố Thành mới chuyển đến quân khu mới lâu nên năm nay chắc chắn thể xin nghỉ về quê ăn Tết . Gia đình Chu Tiểu Muội cũng về. Liễu Nhân Nhân chị kể quê hai vợ chồng đều ở tít miền Đông Bắc xa xôi, về một chuyến mất cả chục ngày nửa tháng. Cho nên mười mấy năm ở quân đội, họ mới về thăm quê đúng hai .
Sáng nay ăn cơm xong, Chu Tiểu Muội mang sang biếu Liễu Nhân Nhân một rổ bánh bao đậu đỏ. Bánh bao từ hôm qua, để ngoài trời đông lạnh cả đêm nên cứng ngắc như đá. Lúc nào ăn chỉ cần hấp nóng là . Rổ bánh đầy ắp, ít nhất cũng mười mấy cân.
Hôm qua nhà Chu Tiểu Muội bánh bao, Liễu Nhân Nhân cũng sang giúp một tay. Bánh bao đậu đỏ từ kê vàng hạt to, nhân là đậu đỏ nghiền nhuyễn. Làm xong, Chu Tiểu Muội hấp luôn một xửng mời nếm thử. Liễu Nhân Nhân thích món .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Chu Tiểu Muội tươi rói: “Em cứ ăn , hết sang nhà chị lấy.”
Liễu Nhân Nhân: “Chỗ đủ ăn ạ...”
Chu Tiểu Muội xua tay: “Đừng khách sáo với chị, con bé Tiếu Tiếu nhà chị mấy nay phiền em nhiều quá.”
Thời gian qua Liễu Nhân Nhân dạy lũ trẻ học mà chẳng lấy một xu tiền công. Lại còn thường xuyên chuẩn đồ ăn vặt cho chúng, nào là sữa mạch nha, sữa, khoai nướng, hạt dẻ nướng, bánh nếp đường đỏ... Hầu như ngày nào cũng món ngon, khiến Phàn Tiếu Tiếu dù ham học lắm nhưng cũng chẳng về nhà.
Chu Tiểu Muội cảm kích Liễu Nhân Nhân, nên trong nhà gì ngon đều mang sang biếu một phần.
Sực nhớ điều gì, Chu Tiểu Muội lẩm bẩm: “Lát nữa chị núi Đông Pha một chuyến, hôm nay trong thôn mổ lợn, chị định mua hai cân thịt về ăn.”
Sắp Tết , hai đứa con trai ngày mai nghỉ học về nhà, Chu Tiểu Muội mua ít thịt về tẩm bổ cho chúng. Trước đây Chu Tiểu Muội tiết kiệm quen thói, mua thịt mua nửa cân một. Giờ... ảnh hưởng bởi Liễu Nhân Nhân, chị chi tiêu cũng hào phóng hơn hẳn. Kiếm tiền là để tiêu, nhất là chuyện ăn uống, chẳng gì bằng sức khỏe của cả gia đình.
Liễu Nhân Nhân hiểu ý: “Chị dâu, chị mua giúp em hai cân thịt nạc, hai dẻ sườn... nếu móng giò thì mua giúp em hai cái luôn nhé, để em lấy tiền đưa chị.”
Còn một tuần nữa là đến Tết, mua từng thịt là đủ ăn đến Tết . Dù trời lạnh, thịt để ngoài trời đông lạnh mười ngày nửa tháng cũng chẳng hỏng .