Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 500: Tích trữ thịt
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:49:37
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Chu Tiểu Muội cảm thấy may mắn vô cùng, cũng may Liễu Nhân Nhân nghĩ cách dựng lều nilon trồng rau. Nếu thì mấy tháng tới đây, cả nhà chỉ nước gặm cải thảo với củ cải qua ngày.
Nhắc đến cải thảo củ cải, mấy hôm Chu Tiểu Muội thu hoạch hết rau củ đất phần trăm. Chị mang biếu Liễu Nhân Nhân ít: mười cây cải thảo to, hơn hai mươi cân củ cải trắng... Cộng thêm 50 cân khoai lang tươi và 20 cân khoai tây đợt nữa thì đủ cho cả nhà Liễu Nhân Nhân ăn đến tận đầu xuân sang năm.
Được giúp đỡ nhiều như , Liễu Nhân Nhân phiền vợ chồng chị nữa: "Không cần chị dâu, lát Cố Thành về tự mà."
Chu Tiểu Muội sực nhớ điều gì, chuyển chủ đề: "Chị cũng trồng ít dâu tây, nhưng Cung tiêu xã hỏi mua hạt giống thì họ bảo . Nhân Nhân , hạt giống dâu tây đợt em mua ở thế?"
Dâu tây ăn ngon, Chu Tiểu Muội trồng một ít cho bọn trẻ con ăn.
Liễu Nhân Nhân: "..."
Hạt giống dâu tây là cô lấy từ trong hệ thống .
Nghĩ ngợi một lát, Liễu Nhân Nhân hạ giọng : "Chị dâu đừng cho ai nhé, hạt giống dâu tây là em mua ở chợ đen bên Thanh Thị đấy. Bên đó cái gì cũng , miễn là chịu chi tiền."
Thời buổi hiếm dám bén mảng đến chợ đen, Chu Tiểu Muội bao giờ, đến tên thôi thấy sợ: "Chợ... chợ đen á? Trời đất ơi, chỗ đó mà em cũng dám ?"
Liễu Nhân Nhân trừ: "Thi thoảng em mới một thôi. Cũng tại hồi ba đứa nhỏ còn bé em sữa, cực chẳng mới liều chợ đen kiếm đồ ăn cho con. Đi nhiều nên cũng quen, chị dâu , nhà em còn hai gói hạt giống dâu tây, em chia cho chị một gói nhé?"
Gói còn ... năm nay Liễu Nhân Nhân cũng định trồng tiếp dâu tây.
Chu Tiểu Muội thể từ chối : "Được, chị gửi tiền em. mà Nhân Nhân , chỗ đó nguy hiểm lắm, em đừng nữa nhé."
Không mua hạt giống dâu tây thì thôi, chứ đừng vì miếng ăn mà mạo hiểm như thế.
Liễu Nhân Nhân gật đầu: "Em , em nữa ."
Chu Tiểu Muội mới thở phào: "Cái chỗ khỉ ho cò gáy , kiếm đồ ngon cho con ăn cũng khó."
Lời chẳng sai tí nào, lương lậu trợ cấp của Phàn Chấn Hưng tuy bằng Cố Thành nhưng cũng cao hơn đại đa . Tiền Chu Tiểu Muội tích cóp nhiều nhưng cũng chẳng ít, chỉ là ở cái nơi hẻo lánh , tiền cũng chẳng tiêu .
Liễu Nhân Nhân "" lên một tiếng: "Chị dâu, em Cố Thành bảo đoàn trưởng Phàn sắp chuyển công tác nơi khác ?"
"Ừ..." Chu Tiểu Muội thở dài giải thích, "Mấy tháng nhà chồng chị thư lên, bảo bố chồng chị dạo sức khỏe yếu lắm, cứ nhắc gặp Chấn Hưng. Chồng chị là con hiếu thảo... Thế là đơn xin cấp , chuyển về quê công tác."
Phàn Chấn Hưng là con một, quê quán cũng ở miền Bắc giống Chu Tiểu Muội, cách đây hơn ngàn cây . Ở đây mười mấy năm trời, về quê đếm đầu ngón tay. Trước thì , giờ cha già yếu, con một như thể để hai ông bà chăm sóc . Cho nên họ chỉ còn cách chọn về quê. Mặc dù sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Phàn Chấn Hưng nhưng cũng đành chịu.
Chu Tiểu Muội lầm bầm: "Vốn chị định một đưa con về quê chăm sóc bố chồng, nhưng Chấn Hưng chịu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-500-tich-tru-thit.html.]
Liễu Nhân Nhân vỡ lẽ, trong lòng khỏi chút buồn bã: "Chị dâu , thời gian qua may nhờ chị giúp đỡ đủ đường, chứ em nhàn nhã thế ."
Nếu Chu Tiểu Muội , Liễu Nhân Nhân chẳng còn bạn nào trong khu gia quyến, gặp khó khăn nhờ ai giúp đỡ đây.
Chu Tiểu Muội xua tay: "Còn lâu mới em ạ, mới nộp đơn thôi, duyệt còn , mà dù về thì lệnh điều chuyển cũng xuống ngay ."
Tóm là trong vòng một hai năm tới, họ chắc chắn .
Còn sớm chán, Chu Tiểu Muội nghĩ đến chuyện về quê nữa: "Với ba đứa nhà em giờ cũng lớn, dễ trông hơn , em chẳng đỡ vất vả hơn bao nhiêu còn gì."
Liễu Nhân Nhân : "Cũng , em Hồng Linh bảo năm xưởng thực phẩm trấn sẽ mở nhà trẻ, đến lúc đó em xem gửi ba đứa đấy ."
Ngồi chơi một lúc, Liễu Nhân Nhân nhờ Chu Tiểu Muội trông hộ ba đứa nhỏ đạp xe lên trấn đón Cố Viêm Viêm.
Cuối cùng, cô tìm gặp cô giáo chủ nhiệm của Cố Viêm Viêm là cô Chương để xin phép cho con nghỉ học.
"Cô giáo , nhà ở xa, bất tiện quá. Nếu ngày mai tuyết vẫn rơi to thế thì đưa cháu Cố Viêm học ạ."
Xin nghỉ học suốt cũng , nhưng tình huống đặc biệt thì . Tuyết rơi dày quá, đạp xe đường khó khăn. Không xe đạp thì sợ Cố Viêm Viêm bộ xa cảm lạnh. Thế nên Liễu Nhân Nhân đành mặt dày xin phép cho con nghỉ.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Mấy hôm nay thời tiết đúng là , cô giáo Chương cũng thông cảm: " hiểu , nếu mai tuyết vẫn rơi to thế thì trường cũng cho nghỉ thôi."
Liễu Nhân Nhân mới yên tâm.
Ngoài việc xin nghỉ học cho con, Liễu Nhân Nhân còn tính chuyện tích trữ lương thực. Mấy ngày nay, cô lục tục mang về nhà 50 cân gạo tẻ, 20 cân bột mì trắng, 20 cân kê vàng. Ngoài còn 5 cân thịt heo, một tảng sườn to và nửa con gà mái già.
thế vẫn đủ. Liễu Nhân Nhân lo tuyết rơi mãi tạnh, đến lúc đó mua bán khó khăn. Vào thời điểm mà tích trữ nhiều đồ ăn thì thịt thà chắc chắn sẽ thiếu. Lại còn trứng gà nữa, trời lạnh gà cũng lười đẻ. Cũng may Liễu Nhân Nhân hệ thống nên lo thiếu trứng ăn.
Không chỉ Liễu Nhân Nhân, Chu Tiểu Muội cũng lo lắng vấn đề . Chị sống ở khu gia quyến lâu năm, đây cũng từng gặp kiểu thời tiết thế . Đặc biệt là mấy năm mất mùa đói kém, hạn hán, lũ lụt, bão tuyết... cái gì cũng dồn dập kéo đến một lúc.
Nghĩ Chu Tiểu Muội vẫn còn rùng : "Cách đây hai năm, ở đây tuyết rơi tầm tã suốt hơn một tháng trời, tuyết dày đến nỗi... trong khu gia quyến mở nổi cửa mà ngoài. Chứ đừng đến chuyện mua đồ, may mà chị lo xa, trong nhà tích trữ ít khoai lang, khoai tây, cải thảo, nếu thì c.h.ế.t đói."
Cứ thế, ngày nào cũng khoai tây thì củ cải, Chu Tiểu Muội ăn đến phát sợ.
Lúc đó Liễu Nhân Nhân đang ở đảo, thời tiết cũng na ná bên .
Liễu Nhân Nhân thật thà : "Lương thực, rau dưa nhà em chắc đủ ăn, nhưng thịt thì mấy."
Không chỉ Cố Thành mà trong nhà còn bốn ông con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, đứa nào cũng ăn khỏe thích ăn thịt. Mười mấy cân thịt Liễu Nhân Nhân tích trữ, thật lòng, chẳng đủ cho cả nhà ăn trong một tuần.