Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 68: Trần Quang Quân
Cập nhật lúc: 2025-12-04 00:55:07
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
...
Liễu Nhân Nhân phát hiện một điều, trong ký ức của nguyên chủ hề chút thông tin nào liên quan đến chợ đen.
Vốn dĩ nguyên chủ bao giờ tự huyện thành mua đồ.
Hơn nữa, tuy rằng hiện tại việc quản lý chợ đen còn quá gắt gao như , nhưng cũng ai là .
Nếu chút mánh khóe đường nước bước, ngay cả thành phố còn chẳng tiếp xúc với chợ đen, chứ đừng đến nhà quê, căn bản là cái chợ ở xó xỉnh nào.
Cho nên, Liễu Nhân Nhân còn ngóng địa chỉ chợ đen .
Tới huyện thành, Liễu Nhân Nhân đến Cung Tiêu Xã . Không ngoài dự đoán, thịt heo bán sạch sành sanh, đến cái xương ống cũng chẳng còn mống nào.
Liễu Nhân Nhân dạo một vòng bên trong, tay .
“Đồng chí Nhân Nhân...”
Đột nhiên thấy gọi , Liễu Nhân Nhân theo bản năng đầu , chỉ thấy một đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo màu xanh quân đội đang ở cửa, đôi mắt cứ chằm chằm cô.
Liễu Nhân Nhân sững sờ: “...”
Người cô thật sự quen, nhưng đối phương tên cô nhỉ?
Liễu Nhân Nhân ngó trái ngó , xác định bên cạnh thứ ba, mới chỉ hỏi: “Anh... là đang gọi ?”
“Ừ.” Trần Quang Quân bước lên vài bước, hỏi cô: “Cô tới Cung Tiêu Xã mua đồ ?”
Liễu Nhân Nhân nhíu mày đáp: “Xin , quen .”
Cũng thấy cô xinh nên cố ý đến bắt chuyện , Liễu Nhân Nhân xoay định bỏ .
“Cô từ từ , .” Trần Quang Quân thấy thế vội vàng giải thích: “ việc ở ngay Cung Tiêu Xã đây, tên là Trần Quang Quân, kế toán. Cô là thôn Liễu gia đúng , đây từng gặp cô .”
Trần Quang Quân là ai chứ?
Hoàn ấn tượng.
Liễu Nhân Nhân hồ nghi một lượt từ xuống , mãi cho đến khi thấy cánh tay trái buông thõng thẳng tắp của ...
Lúc cô mới nhớ , việc ở Cung Tiêu Xã? Cái Trần Quang Quân , hình như chính là đối tượng mà bà cụ Thái giới thiệu cho cô thì ?
Tuy rằng cuối cùng chuyện đó thành một sự hiểu lầm to đùng.
Liễu Nhân Nhân lấy bình tĩnh, hỏi: “Anh việc gì ?”
Trần Quang Quân mới từ văn phòng lấy chút đồ, ngờ tình cờ thấy Liễu Nhân Nhân ở Cung Tiêu Xã, nhưng thấy cô mà chẳng mua gì.
Trần Quang Quân theo bản năng liền theo ngoài.
Lúc mới phản ứng , hình như xúc động quá.
Trần Quang Quân nghĩ nghĩ : “Cái đó... thấy cô nãy trong mà chẳng mua gì, gặp khó khăn gì ? Cô...”
Trần Quang Quân khựng một chút, giải thích thêm: “Cô đừng hiểu lầm, ý là, việc ở Cung Tiêu Xã, nếu cô khó khăn gì thì cứ , thể giúp chút ít.”
Liễu Nhân Nhân liếc một cái: “ mua thịt, cũng giúp ?”
Thật cô chỉ thuận miệng hỏi chơi, chứ thật sự định nhờ giúp.
Không ngờ Trần Quang Quân nghiêm túc: “Nếu cô phiếu thịt, thể giúp cô giữ một miếng.”
Nhân viên việc trong Cung Tiêu Xã giúp bạn bè thích mua chút đồ là chuyện bình thường, chẳng lẽ chút tình cảm nào.
cũng chỉ là giúp giữ hàng thôi, tiền và phiếu thì vẫn thu đủ.
Rốt cuộc thì thứ trong Cung Tiêu Xã đều đăng ký sổ sách, nếu thiếu tiền thiếu phiếu, bọn họ tự bỏ tiền túi bù .
Thấy Liễu Nhân Nhân vẻ do dự.
Trần Quang Quân giải thích: “Mua thịt ở Cung Tiêu Xã đều cần phiếu thịt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-68-tran-quang-quan.html.]
Mua thịt ở Cung Tiêu Xã đúng là cần phiếu, nhưng... nếu là ở chỗ khác thì ?
Liễu Nhân Nhân suy tính trong đầu, nghĩ Trần Quang Quân ở huyện thành lâu như , ở nơi như Cung Tiêu Xã, liệu về chợ đen ?
Liễu Nhân Nhân quanh quất, thấy ai mới ướm lời dò hỏi: “Anh chợ đen ?”
Trần Quang Quân lập tức trợn tròn mắt: “Sao cô cái đó?”
Người nhà quê phần lớn sẽ đến nơi như chợ đen.
Liễu Nhân Nhân ngượng ngùng : “ qua, nhưng cụ thể ở , ?”
Trần Quang Quân trả lời ngay, chỉ : “Cô là con gái con lứa, chợ đen an .”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Vẻ mặt Liễu Nhân Nhân mất tự nhiên, cô bịa chuyện: “Không , chồng tháng nào cũng phiếu thịt, đủ dùng . cũng đấy, ở nông thôn những khác điều kiện như . một bạn, nhà cô gần đây việc vất vả quá, mệt lả cả , nên mua ít thịt heo về tẩm bổ.”
Dù Liễu Nhân Nhân cũng sẽ thừa nhận là chính cô chợ đen bán thịt heo, cũng chẳng Trần Quang Quân tin cái cớ của cô .
Cũng may một hồi suy tư, Trần Quang Quân hạ giọng cho cô một địa chỉ, xong còn nhắc nhở: “Dù cũng giao dịch chính đáng, nhất là cô đừng nên .”
Thời buổi vật tư thiếu thốn, cho dù là thành phố cũng tránh khỏi cảnh thiếu ăn thiếu mặc, sự tồn tại của chợ đen là điều thể tránh khỏi, cấp cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng rốt cuộc đó chuyện vẻ vang gì, buôn bán công khai thì chắc chắn chẳng ai dám.
Liễu Nhân Nhân vẻ bán tín bán nghi: “Yên tâm , lát nữa về sẽ với bạn , còn là chuyện của cô .”
Liễu Nhân Nhân cảm ơn một tiếng rời .
Rời khỏi Cung Tiêu Xã, Liễu Nhân Nhân cũng về nhà ngay mà loanh quanh phố.
Giờ là giờ việc nên đường chẳng mấy .
Một lúc lâu , Liễu Nhân Nhân mới tìm địa chỉ mà Trần Quang Quân , đó là một căn nhà nhỏ.
Trần Quang Quân bảo với cô, chủ nhà họ Lý, đều gọi là Lý, Lý nghề nhiều năm , đáng tin cậy.
Liễu Nhân Nhân cái Lý đáng tin thật giả, nên cô cũng dám hành động tùy tiện.
Đang lúc cô chuẩn rời , cánh cửa nhỏ nhà Lý đột nhiên mở , một bà cụ bó chân rón rén từ bên trong bước .
Trên tay bà cụ còn xách một cái làn, điều cái làn đậy kín bằng vải, bên trong đựng thứ gì.
bước chân bà cụ nhẹ nhàng, thoạt tâm trạng vẻ .
Liễu Nhân Nhân thầm nghĩ, xem Trần Quang Quân lừa cô.
Không nán thêm nữa, Liễu Nhân Nhân xách cái làn rỗng về.
Trên đường về, cô lén lấy từ trong hệ thống hai cân sườn, năm cân gạo tẻ, năm cân bột mì trắng và một gói đường đỏ bỏ làn.
Lúc về đến nhà, vặn Liễu Chi Chi cũng từ nhà ăn mang đồ ăn về tới.
Buổi trưa Khương Thúy Hoa ăn cơm ở đây, nên bà cũng mang phần cơm của sang.
Món chính vẫn là bánh bột ngô trộn rau dại, nhưng thức ăn hôm nay cũng khá , rau rút trộn tỏi, rau dền đỏ xào.
Trong vườn, một loại rau xanh mọc lên, cuối cùng cũng cần bữa nào cũng ăn củ cải với cải trắng nữa.
Thật trong thôn nhà ăn cũng khá , giống như bây giờ, Liễu Nhân Nhân về muộn cũng cần lọ mọ nấu nướng, về là sẵn đồ ăn ngay.
Cô dọn dẹp đồ trong làn để chuẩn ăn cơm.
Khương Thúy Hoa thấy gạo tẻ và bột mì trắng thì gì, nhưng khi thấy tảng sườn to đùng, bà nhịn nữa.
“Con kiếm miếng sườn thế?” Khương Thúy Hoa từng mua thịt heo ở Cung Tiêu Xã, nhưng ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy chứ?
Trong thành phố thịt cũng là hàng hiếm, đều xếp hàng dài tranh mua.
Giờ muộn thế , Cung Tiêu Xã thể nào còn sườn mà bán.
Liễu Nhân Nhân với bà: “Con nhờ quen mua đấy.”