Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 71: Táo nghiền
Cập nhật lúc: 2025-12-04 00:55:11
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu bé ngoan ngoãn để Liễu Nhân Nhân cởi quần áo cho .
Liễu Nhân Nhân cởi sạch đồ đặt con chậu gỗ, Cố Viêm Viêm lập tức ê a gọi loạn xạ, tay chân bụ bẫm khua khoắng loạn xạ, vặn vẹo cái nhỏ bé té nước tung tóe.
Vừa đập nước bì bõm, khanh khách, tay thằng bé khá khỏe, nước b.ắ.n cả lên Liễu Nhân Nhân.
Lần nào tắm cho con cũng thế, cứ như đ.á.n.h trận, Liễu Nhân Nhân dứt khoát vốc nước té con.
Cố Viêm Viêm tưởng đang chơi với , càng tợn.
Hai con chơi đùa vui vẻ, báo hại Liễu Nhân Nhân ướt sũng cả .
Được , cô cũng tắm thôi.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Liễu Nhân Nhân bế Cố Viêm Viêm lên, lấy khăn lông lau khô cho con, mặc cho bé một cái yếm đỏ cô tự may.
Thằng bé vốn dĩ trắng trẻo mập mạp, thịt núc ních, mặc thế trông càng giống búp bê trong tranh tết, đáng yêu hết sảy!
Khương Thúy Hoa cực thích đứa cháu ngoại bụ bẫm , bế tay mà nỡ buông.
Liễu Nhân Nhân tắm xong thấy mệt, giúp trông con, cô liền phòng ngủ một giấc.
Khi tỉnh dậy, trời sắp đến 6 giờ.
Khương Thúy Hoa thấy cô ngủ dậy, giao cháu cho cô về.
Con rể sắp về tới nơi, bà cũng ở nhà con gái ăn chực.
Quả nhiên, Khương Thúy Hoa bao lâu thì Cố Thành đạp xe về tới.
Liễu Nhân Nhân lúc vẫn nấu cơm, cô cầm quả táo nhỏ cắt đôi, đem hấp một nửa.
Thấy Cố Thành về, cô đưa cả hai nửa quả táo cho : “Em nấu cơm ngay đây, ăn tạm chút táo lót , còn miếng hấp chín , đút cho con ăn nhé.”
Cố Viêm Viêm gần sáu tháng, thể ăn chút hoa quả nghiền, táo dễ tiêu hóa, ăn một chút chắc .
Cố Thành từng chăm trẻ con, hiểu mấy cái : “Viêm Viêm ăn cái hả?”
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “...Chắc là đấy, dùng thìa dầm nát quả táo thành bột, đút thử một miếng xem .”
Hai vợ chồng đều là đầu cha , cái gì cũng , nhưng kiểu gì cũng thử một chút.
Liễu Nhân Nhân cũng từng hỏi Khương Thúy Hoa, trẻ con ở nông thôn gì ăn táo nghiền bao giờ, nhưng bà bảo tầm tuổi thể ăn bột hoặc cháo loãng .
Để tiện trông con, Liễu Nhân Nhân nhờ bác thợ mộc già trong thôn đóng cho một chiếc xe đẩy trẻ em bằng gỗ. Như , lúc cô việc thể đặt Cố Viêm Viêm bên cạnh để trông chừng.
Cố Viêm Viêm lúc đang trong xe đẩy, thấy Cố Thành, miệng ê a, bàn tay mập mạp vẫy vẫy, bố bế.
Cố Thành bế con trai lên đùi, theo lời Liễu Nhân Nhân, dùng thìa dầm nát quả táo, múc một chút đưa đến bên miệng Cố Viêm Viêm.
Thằng bé sững , tuy từng ăn táo nghiền, nhưng đồ ăn đưa đến tận miệng thì tội gì ăn.
Cậu bé theo bản năng thè lưỡi l.i.ế.m liếm, chờ nếm mùi vị, đột nhiên mắt sáng rỡ, phảng phất như : Mẹ ơi, đời hóa còn thứ ngon hơn cả sữa nữa .
Cứ như phát hiện chân trời mới, cái miệng nhỏ của Cố Viêm Viêm cứ rướn về phía cái thìa, bé còn ăn thêm nữa.
Cố Thành thấy con nếm thử một miếng , bèn đút cái thìa miệng con, Cố Viêm Viêm "a ô" một miếng, chép chép miệng vài cái, nuốt trôi miếng táo nghiền.
Ăn xong một thìa, Cố Viêm Viêm há to miệng, hướng về phía Cố Thành “Nha nha...” hai tiếng.
Ý là vẫn còn ăn nữa.
Liễu Nhân Nhân đầu thấy Cố Thành đang đút táo cho Cố Viêm Viêm, từng thìa từng thìa một, thằng bé híp mắt ăn ngon lành.
Liễu Nhân Nhân liền mặc kệ hai bố con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-71-tao-nghien.html.]
Bữa tối thức ăn lấy từ nhà ăn về, Liễu Nhân Nhân chỉ thêm món ngồng tỏi xào thịt khô cá miếng, nấu thêm ít cơm tẻ.
Cố Viêm Viêm đút nửa quả táo nhỏ, bụng no căng, ăn đồ ngon nên thằng bé vui vẻ lắm, cứ ôm cổ Cố Thành buông, quấn quýt rời.
Liễu Nhân Nhân vui vẻ : “Sau ngày nào cũng thể cho con ăn ít hoa quả nghiền.”
Từ từ cho ăn thêm canh trứng, ăn cháo.
Chờ con quen ăn dặm thì thể xem xét việc cai sữa.
Con trai đùi đạp tới đạp lui, Cố Thành vỗ vỗ cái m.ô.n.g nhỏ của con, : “Tiếc là hoa quả trong Cung Tiêu Xã nhiều.”
Thường thì chỉ táo, chờ đến mùa thu may mới thấy thêm vài loại quả khác, nhưng cũng chẳng nhiều nhặn gì, chậm chân là mua .
Hoa quả là thứ tiện vận chuyển, dễ hỏng, nếu nhờ từ nơi khác gửi về.
Liễu Nhân Nhân chợt nhớ tới Lý, bên chỗ mua loại quả nào khác .
Vừa Cố Thành cũng nghĩ đến chuyện , cấm Liễu Nhân Nhân , chỉ dặn cô cẩn thận một chút là .
Nghe , Liễu Nhân Nhân yên tâm hẳn.
Sáng hôm dạy học xong, cô huyện thành.
Có Cố Thành bảo đảm, trong lòng Liễu Nhân Nhân còn lăn tăn gì nữa.
Lần đến huyện thành, Liễu Nhân Nhân thẳng đến nhà Lý.
Người mở cửa là một bà bác, thể là đầu thấy Liễu Nhân Nhân, thấy mặt lạ nên bà sinh lòng cảnh giác, cô từ xuống hai lượt hỏi: “Cô gái, cô việc gì ?”
Liễu Nhân Nhân nhỏ: “Bác gái, chuyện là thế , bà nội cháu hôm nay ốm nên bảo cháu tới mua ít thức ăn.”
Hóa là nhà mua đồ ăn.
Bác gái họ Lý liền buông bỏ phòng , đối phương chỉ là một cô gái nhỏ, cũng lo cô sẽ chuyện gì.
Bác Lý cho Liễu Nhân Nhân cửa khóa cẩn thận.
Sau đó bà dẫn Liễu Nhân Nhân một gian phòng, cũng gian phòng dùng để gì mà Liễu Nhân Nhân bước cảm thấy lạnh toát.
Cách bài trí trong phòng giống như sạp bán rau, mặt đất đặt mười mấy cái sọt tre, bên trong đựng đủ loại rau củ, nào là rau dền đỏ, rau rút, hẹ, xà lách, rau chân vịt.
Tuy nhiên rau xanh trong sọt còn nhiều, lá cũng héo, vẻ là hàng khác chọn còn thừa .
Điều khiến Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên là ở đây cả cà tím, cà chua, đậu bắp và súp lơ.
Theo lý thuyết, tầm tháng thì cà tím cà chua gì đó đều đến mùa thu hoạch.
Cũng nhà họ Lý kiếm mấy loại rau củ .
Phía phòng còn một dãy kệ hàng.
Trên kệ bày biện đủ loại chai lọ lớn nhỏ.
Bác Lý bảo cô: “Cháu tới muộn, hôm nay đồ ăn chỉ còn bấy nhiêu thôi, cháu mua gì?”
Hàng bà bán cũng giống Cung Tiêu Xã, hàng về lúc rạng sáng, trời sáng hẳn tới mua , sáng sớm mới là lúc buôn bán đắt khách nhất.
Hàng họ bán là nhập trong ngày bán hết trong ngày, chờ đến tối trời, nếu còn thừa rau thì bán rẻ một nửa, vì rẻ nên giờ đó tới mua cũng đông, phần lớn là tới nhặt của hời.
Tất nhiên, chuyện đó chỉ giới hạn với những loại rau thịt để lâu.
Liễu Nhân Nhân hỏi thẳng bà: “Có lương thực, thịt và hoa quả ạ?”
Toàn hỏi những thứ đồ , bác Lý khỏi cô một lượt, thấy cô mặt mũi xinh xắn, ăn mặc cũng tươm tất.