Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 75: Thiếu nước
Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:23:21
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Theo quan sát của ông trong thời gian qua, Liễu Nhân Nhân giáo viên thực sự , bọn trẻ đều lời cô, ở trường cũng nghiêm túc học hành.
Cho nên, ông càng lý do gì để cho Liễu Nhân Nhân tiếp tục dạy.
Liễu Trường Toàn còn việc, bàn xong chuyện dạy học với Liễu Nhân Nhân liền ngay.
Đối với kết quả , Liễu Nhân Nhân hài lòng, nhờ mà cô sẽ nửa ngày rảnh rỗi để lo liệu việc khác.
Buổi tối, khi Liễu Nhân Nhân kể chuyện với Cố Thành, hai mắt cô sáng lấp lánh: “Sau em thể mua đồ ở chỗ Lý sớm hơn, chắc chắn sẽ gặp hàng ngon.”
Cố Thành ánh mắt sáng rực của cô, trong lòng cũng vui lây: “Ngày mai đưa em nhé?”
Anh đúng giờ 7 giờ 20 phút sáng mỗi ngày.
“Mai em cùng .” Liễu Nhân Nhân nghĩ nghĩ , “Sáng mai em bàn giao công việc với sinh viên Giang , cũng thể chưởng quầy phủi tay , xong việc em sẽ huyện thành xem .”
Cố Thành liền : “Vậy để xe đạp cho em nhé?”
Trong nhà chỉ một chiếc xe đạp, đôi khi cũng bất tiện, nhưng mua hai chiếc thì gây chú ý quá.
“Không cần lo cho em .” Liễu Nhân Nhân thời gian dư dả, bộ cũng chẳng .
Có điều...
Có chiếc xe đạp đúng là tiện hơn thật, hiện tại trời càng ngày càng nóng, Liễu Nhân Nhân cũng cứ phơi nắng mãi ngoài đường.
Nghĩ ngợi một chút, cô : “Ngày mai em sang nhà trưởng thôn mượn xe đạp dùng tạm .”
Đến lúc đó biếu hai quả trứng gà là .
Sáng hôm , tầm 7 giờ rưỡi.
Liễu Nhân Nhân còn kịp đến lớp học để bàn giao công việc với sinh viên Giang thì tìm tới tận cửa.
Lúc Cố Thành , Liễu Nhân Nhân mở cửa thì thấy sinh viên Giang mặc một chiếc sơ mi trắng, tay còn ôm một quyển sách, trông quả thực trắng trẻo, nho nhã thư sinh, qua là học.
Tuy nhiên, thật lòng, Liễu Nhân Nhân thấy chướng mắt.
Nói thế nào nhỉ, nếu về nông thôn thì cũng nhập gia tùy tục, mặc cái áo sơ mi trắng thế ... trông chẳng giống thể việc chút nào.
“Đồng chí, việc gì ?” Liễu Nhân Nhân mở lời hỏi.
Sinh viên Giang đẩy gọng kính, : “Đồng chí Liễu, tới để dạy học cho các em, tìm cô để tìm hiểu chút tình hình.”
Liễu Nhân Nhân hiểu ý : “Cậu chờ chút, lấy sách giáo khoa cho .”
Sách giáo khoa cũ là do Liễu Trường Toàn vất vả lắm mới kiếm , Liễu Nhân Nhân sợ mất nên dạy xong nào cũng mang về nhà.
Liễu Nhân Nhân phòng lấy sách ngữ văn, bế Cố Viêm Viêm , cùng sinh viên Giang tới lớp học.
Không chuyện gì khác, chỉ sơ qua với về tình hình bọn trẻ, bàn giao tiến độ bài giảng.
Cô cũng thông báo với học sinh về sự đổi giáo viên sắp tới, coi như là bàn giao xong công việc.
“Đồng chí Giang, nếu vấn đề gì cứ tìm trưởng thôn nhé.” Cuối cùng, Liễu Nhân Nhân dặn dò một câu.
“Đồng chí Liễu, cảm ơn cô.” Sinh viên Giang ngờ thái độ của Liễu Nhân Nhân đến .
Thực , lúc tới đây chuẩn tâm lý sẵn , còn tưởng Liễu Nhân Nhân sẽ buông lời khó với .
Dù thì cũng là kẻ đến , cũng coi như gián tiếp dòm ngó công việc của Liễu Nhân Nhân.
Liễu Nhân Nhân , gì thêm rời , cô sang nhà họ Liễu tìm Khương Thúy Hoa nhờ trông con hộ.
Không nhịn hỏi một câu: “Mẹ, hôm nay con định mua ít lương thực về, mua một ít ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-75-thieu-nuoc.html.]
Nói thật, trong lòng cô cũng khá sốt ruột, Khương Thúy Hoa mà mua lương thực ngay, qua một thời gian nữa giá cả tăng vọt cho xem!
Cũng may Khương Thúy Hoa từ chối nữa, bà dò hỏi: “Bên ... lương thực bán thế nào?”
Tiền tiết kiệm trong nhà nhiều, cũng mua bao nhiêu.
Liễu Nhân Nhân vỗ đầu, ảo não : “Mẹ ơi, con chỉ hỏi giá lương thực tinh thôi, bột mì trắng ba hào hai một cân, gạo tẻ ba hào sáu một cân, còn lương thực thô con quên khuấy mất, nhưng chắc chắn rẻ hơn, một cân chắc quá hai hào .”
Khương Thúy Hoa cân nhắc: “Vậy con hỏi thăm , lát về bàn với bố con, bảo mấy con mua.”
Nhà đông , mua lương thực thì chắc chắn sẽ mua lắt nhắt năm mười cân như Liễu Nhân Nhân, hơn nữa nhà bà chủ yếu mua lương thực thô.
Số lượng chắc chắn nhỏ, một Liễu Nhân Nhân thể mang về hết .
“Thế cũng ạ.” Chỉ cần bà chịu mua là , Liễu Nhân Nhân mượn xe đạp.
Đến nhà trưởng thôn, thấy Lý Xuân Phương đang giặt quần áo trong sân.
Liễu Nhân Nhân thẳng vấn đề: “Thím ơi, cho cháu mượn xe đạp nhà dùng một lát ạ?”
“Đi huyện mua đồ hả cháu?” Lý Xuân Phương lau tay , “Được chứ, để thím dắt xe cho.”
Xe đạp là của hiếm, lúc dùng đến nhà bà đều cất kỹ trong nhà.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Liễu Nhân Nhân giúp Lý Xuân Phương dắt xe cửa, dúi tay bà hai quả trứng gà, tít mắt: “Cháu cảm ơn thím, buổi trưa cháu sẽ mang xe về trả ạ.”
“Cảm ơn gì chứ.” Lý Xuân Phương híp mắt nhận lấy trứng gà, chợt nhớ điều gì liền hỏi cô, “Nhân Nhân , nhà cháu còn mua cá ?”
Cá ư?
Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên: “...Thím ơi, giờ cá bán ạ?”
Lý Xuân Phương chép miệng giải thích: “Còn do thiếu nước , nước trong ao cá cạn quá nửa , nuôi nhiều cá như nữa, nếu vớt bớt lên thì cá c.h.ế.t nắng hết.”
Đầu xuân mới thả cá bột, lẽ tháng lúc vớt cá, nhưng còn cách nào khác, trời cứ mưa mãi, chẳng lẽ trơ mắt cá c.h.ế.t khô?
Bây giờ vớt một phần lên bán, cũng đỡ lỗ vốn.
Lý Xuân Phương nghĩ cũng thấy lo, năm nay bên thôn nhà đẻ bà còn t.h.ả.m hơn thôn Liễu gia, bên đó vốn ít ruộng, năm nào cũng dựa bán cá để kiếm tiền đổi lương thực.
năm nay thế ... cũng .
Liễu Nhân Nhân suy tính, cá thì cô vẫn mua, nhưng lúc cô tiêu tiền mặt, bèn hỏi: “Thím ơi, cháu dùng trứng gà đổi cá ạ?”
Thời gian qua trong nhà tích trữ nhiều trứng gà, hơn hai trăm quả, sợ trứng để lâu hỏng, cứ cách một thời gian Liễu Nhân Nhân bán trứng cho hệ thống.
Sau đó mua trứng tươi từ hệ thống về.
Coi như đây là cách cô lách luật với hệ thống, bán đồ sắp hết hạn , mua đồ tươi mới, chẳng lo đồ hỏng.
Thực đây cô cũng từng ý định dùng trứng gà để đổi lấy chút lương thực.
Lý Xuân Phương : “Được chứ, .”
Trứng gà, lương thực vốn dĩ là những thứ giá trị trao đổi ngang tiền mặt của nhà quê.
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Vậy cháu đổi ạ.”
Thực trong nhà vẫn còn hơn hai mươi cân cá khô và thịt khô, nhưng tranh thủ lúc vật giá leo thang, tích trữ thêm chút cũng chẳng .
Cho dù ăn hết, còn thể mang đổi lấy lương thực.
Khi Liễu Nhân Nhân đạp xe đến nhà Lý thì hơn 9 giờ, mở cửa vẫn là bác Lý.