Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 80: Vườn trái cây

Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:23:26
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dẫn đến việc bánh bột ngô rau dại ăn thấy đăng đắng, còn rát họng.

 

Bánh bột ngô rau dại buổi trưa Liễu Nhân Nhân đều cố nuốt cho trôi, còn cách nào khác, dù cũng là lương thực, thể lãng phí.

 

Buổi tối Cố Thành sẽ ăn nốt, đàn ông ăn uống chẳng phản ứng gì, giống hệt Cố Viêm Viêm, gì ăn nấy, kén chọn.

 

Hôm nay Cố Thành về muộn, xưởng thép dạo chút bận rộn.

 

Liễu Nhân Nhân ngày mai bắt đầu nghỉ nên khá rảnh rỗi.

 

Lúc ăn cơm, Cố Thành bảo cô: “Ngày mai đưa hai con hái quả ở huyện bên cạnh.”

 

Hôm nay là thứ bảy, mai chủ nhật vặn nghỉ, thể đưa hai con chơi một ngày.

 

Liễu Nhân Nhân vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi: “Có xa ? Đi bằng cách nào ạ?”

 

Thôn Liễu gia trực thuộc huyện Tân An, huyện bên cạnh tên là huyện Sùng Dương.

 

Nghe thì vẻ xa, nhưng Liễu Nhân Nhân lớn chừng , nơi xa nhất từng cũng chỉ là huyện Tân An, huyện bên cạnh còn từng ai nhắc tới.

 

Không chỉ cô, những khác trong thôn cũng đều từng .

 

Thời buổi tuy ô tô khách, nhưng nhà quê nỡ bỏ tiền ô tô, thật, đại đa trong thôn cả đời còn bước chân khỏi huyện nhà.

 

Cố Thành : “Không xa , đạp xe đạp tầm hai tiếng là tới. Mai sớm chút, bảy tám giờ là đến nơi.”

 

Bảy tám giờ tới nơi là , muộn hơn thì trời sẽ nóng lắm.

 

Đạp xe mất hai tiếng là tới, đúng là xa thật, cách ngắn như thì khí hậu chắc cũng tương tự.

 

Nghĩ , Liễu Nhân Nhân đầu hỏi : “Bên đó chắc cũng thiếu nước nhỉ, núi còn nhiều quả ?”

 

Cố Thành gật đầu: “Bên đó đập chứa nước dẫn nước về , tình hình nghiêm trọng như bên .”

 

Hai huyện diện tích chênh lệch mấy, dân cũng xêm xêm.

 

huyện Sùng Dương vị trí địa lý , giao thông thuận lợi nên giàu hơn huyện Tân An một chút.

 

Vườn trái cây là một trong những ngành sản xuất quan trọng bên đó, tự nhiên sẽ chăm sóc kỹ lưỡng, cho nên mắt vườn cây xảy vấn đề gì lớn.

 

Liễu Nhân Nhân: “...... Thế thì em thể hái nhiều quả một chút.”

 

so với chỉ tổ tức c.h.ế.t, huyện nhà bọn họ cái gì cũng thiếu thốn thế .

 

Đêm đến, Liễu Nhân Nhân thắp đèn dầu, nương theo ánh đèn ngẫu hứng may một cái địu em bé.

 

Ngày mai xe đạp, khéo thể địu Cố Viêm Viêm , nếu cứ bế mãi cũng mỏi tay.

 

Hôm , hai vợ chồng dậy từ 5 giờ, trời bên ngoài mới tờ mờ sáng.

 

Liễu Nhân Nhân cho Cố Viêm Viêm b.ú sữa, Cố Thành tráng đơn giản mấy cái bánh trứng bữa sáng.

 

Ăn sáng xong, cả nhà ba xuất phát, Liễu Nhân Nhân dùng địu cõng con xe đạp.

 

Trước khi , cô ghé qua nhà họ Liễu một chuyến, đưa chìa khóa nhà cho Khương Thúy Hoa.

 

Nhờ bà giúp cho hai con heo, mấy con gà và đàn thỏ ăn.

 

Nhắc tới thỏ, Liễu Nhân Nhân thể cảm thán, gần đây trong thôn dấy lên phong trào nuôi thỏ.

 

Đầu tiên là nhà Liễu Nhân Nhân, dạo cho mượn ít, trong nhà giờ chỉ còn mười tám con.

 

Hai con thỏ đặt ở trường học đó ghép đôi thành công, đẻ một lứa sáu con thỏ con.

 

Sinh viên Giang nuôi heo thành, quả nhiên chuyển tâm tư sang nuôi thỏ, cũng thuộc phái hành động.

 

Không sân bãi, liền nhắm đến mấy gian phòng học bỏ trống ở trường.

 

Cậu dùng phòng học, Liễu Trường Toàn chắc chắn sẽ quản, dù để cũng vô dụng, cứ để mặc sinh viên Giang lăn lộn, miễn bắt thôn bỏ tiền .

 

Sinh viên Giang liền tiếp quản mấy con thỏ nuôi ở trường, đó hỏi mượn Liễu Nhân Nhân hai cặp thỏ giống đực cái.

 

Muốn cho thỏ tiếp tục phối giống đẻ con.

 

Đương nhiên, thỏ nuôi thuộc về cá nhân , mà coi như là của trường học, hoặc là của tập thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-80-vuon-trai-cay.html.]

 

Tuy nhiên bản cũng chẳng để ý chuyện đó.

 

Thỏ ở trường đây là do bọn trẻ nuôi, cũng chẳng giấu trong thôn.

 

Sau , thấy thỏ dễ đẻ như , đẻ sòn sòn từng lứa.

 

Một liền nảy sinh ý định nuôi thỏ, nhưng bọn họ thỏ giống, thỏ núi khó bắt.

 

Cho nên, nhà Liễu Nhân Nhân nuôi thỏ liền trơ mặt mượn cô hai con thỏ giống.

 

Chờ thỏ đẻ con xong đem trả thỏ cho cô.

 

Liễu Nhân Nhân cũng Bồ Tát, mượn thỏ thì , nhưng nộp một đồng tiền đặt cọc, nếu nhỡ nuôi c.h.ế.t thỏ? Hoặc đến lúc đó chịu trả thì ?

 

Còn nữa, chờ thỏ đẻ xong, còn biếu riêng một con thỏ con cho cô thù lao, nếu cái việc tốn công vô ích gì, tự nuôi chẳng hơn ?

 

Chỗ sinh viên Giang cũng y như , mượn hai cặp thỏ giống, hai lời, đưa ngay cho Liễu Nhân Nhân hai đồng tiền cọc.

 

cũng là từ thành phố về, điều kiện gia đình chắc chắn cũng khá giả, mấy tháng tới đây, nhận nhiều bưu kiện nhà gửi tới.

 

Ăn dùng đều đủ cả.

 

Nghĩ đến cũng thiếu tiền, chỉ điều như , trong thôn dòm ngó càng nhiều hơn.

 

Sinh viên Giang cũng coi như là mở hàng suôn sẻ.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Những đến nhà Liễu Nhân Nhân mượn thỏ giống đó, đặt cọc một đồng, quá nửa đều chùn bước.

 

thực lòng nuôi thỏ cũng , thời gian qua Liễu Nhân Nhân cho mượn mười cặp thỏ giống.

 

Bao gồm cả hai cặp bên chỗ sinh viên Giang.

 

Liễu Nhân Nhân tổng cộng cho mượn 24 con thỏ.

 

Nói cách khác, cộng thêm mười tám con đang nuôi trong nhà, nhà Liễu Nhân Nhân tới 42 con thỏ!

 

Rất nhiều, nhưng sẽ còn nhiều hơn nữa.

 

Nói thật, nhiều thỏ như một Liễu Nhân Nhân nuôi quá sức, lẽ... thể suy xét chuyện hợp tác với sinh viên Giang.

 

Nếu trong nhà nuôi nhiều thỏ quá cũng chọc gai mắt.

 

Liễu Nhân Nhân sợ chuyện gì, nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, trong nhà còn trẻ con, giống như Khương Thúy Hoa , việc vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.

 

Cố Thành đạp xe vững vàng suốt dọc đường, chẳng bao lâu , ánh mặt trời bắt đầu gay gắt.

 

Mặt trời chói chang cao, vạn dặm mây.

 

Sợ nắng, Liễu Nhân Nhân đội mũ rộng vành, Cố Viêm Viêm cũng đội cái mũ nhỏ của .

 

Thời gian còn sớm, nhiệt độ miễn cưỡng thể chấp nhận .

 

Tiểu gia hỏa tỏ khá tò mò với thế giới bên ngoài, mở to đôi mắt tròn xoe ngó khắp nơi, cũng quấy.

 

Nếu bọn họ chắc đến huyện Sùng Dương.

 

Trên đường dừng nghỉ ngơi hai , hai vợ chồng đổi cõng con.

 

Khoảng tám giờ, cả nhà rốt cuộc cũng tới vườn trái cây.

 

Mấy ngọn núi trồng cây ăn quả, sợ trộm quả nên xung quanh rào bằng dây thép gai.

 

Dưới chân núi dựng mấy gian nhà, là nơi việc của nhân viên vườn trái cây.

 

Cố Thành dựng xe đạp ở cửa, đưa Liễu Nhân Nhân tìm .

 

Người phụ trách vườn trái cây tên là Triệu Kiến Quốc, trùng hợp , và Cố Thành từng là đồng đội cũ.

 

Cố Thành gõ cửa: “Lão Triệu.”

 

Triệu Kiến Quốc ngạc nhiên, dậy : “...... Cố Thành, thằng nhóc rốt cuộc cũng tới.”

 

Chiến hữu cũ gặp , cả hai đều xúc động.

 

 

Loading...