Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 81: Hái quả

Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:23:27
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Thành bế con trai, giới thiệu: “Đây là vợ và con trai tớ, hôm nay vặn rảnh rỗi nên đưa hai con sang đây chơi một chút.”

 

Triệu Kiến Quốc ngày nào cũng bôn ba núi, đen nhẻm, nổi bật hàm răng trắng bóng lóa.

 

Triệu Kiến Quốc lớn tuổi hơn Cố Thành.

 

Liễu Nhân Nhân chào hỏi: “Chào Triệu ạ.”

 

“Em dâu khách sáo quá.” Triệu Kiến Quốc xua tay, lúc Cố Thành xuất ngũ quân hàm còn cao hơn , tiếng “ nhận cũng thấy hổ thẹn.

 

Thấy Cố Thành bế đứa con trai bụ bẫm tay, Triệu Kiến Quốc nhịn sờ khuôn mặt phúng phính của bé, khen: “Cậu nuôi con khéo thật đấy.”

 

Khuôn mặt trắng trẻo non nớt, đôi mắt to tròn như quả nho đen, thực sự đáng yêu.

 

Cũng vợ chồng Cố Thành nuôi con kiểu gì nữa.

 

Cố Viêm Viêm lúc đang chằm chằm Triệu Kiến Quốc, mắt mở to hết cỡ, tràn đầy sự tò mò. Ông chú lạ mặt từng gặp, cái gì lạ lẫm đều cho kỹ.

 

Triệu Kiến Quốc đưa tay sờ, Cố Viêm Viêm ngoắt mặt , vui chu cái miệng nhỏ phun nước bọt.

 

Triệu Kiến Quốc ha ha, chọn một quả táo to trong đĩa trái cây bàn đưa cho bé.

 

Nhìn thấy quả táo to, mắt Cố Viêm Viêm sáng rực lên, bàn tay mập mạp lập tức ôm lấy quả táo, đưa lên miệng gặm gặm.

 

Tiếc là mấy cái răng cửa nhỏ xíu của bé c.ắ.n nổi quả táo, chỉ để đầy nước miếng.

 

Cố Thành mở lời: “Lão Triệu, đưa bọn tớ lên núi hái quả .”

 

Kẻo lát nữa trời nắng to hơn.

 

“Được, thôi.” Triệu Kiến Quốc cầm mấy cái sọt lớn đựng trái cây, dẫn mấy lên núi.

 

Liễu Nhân Nhân sợ Cố Viêm Viêm cầm nổi quả táo, định giúp bé một tay, ngờ tiểu gia hỏa lập tức ôm chặt quả táo buông, vẻ mặt cảnh giác cô.

 

Sợ Liễu Nhân Nhân cướp mất quả táo to của .

 

Liễu Nhân Nhân: “......”

 

Tức vỗ hai cái m.ô.n.g con, nhỏ: “Lát nữa đói bụng thì đừng tìm nhé.”

 

Tiểu gia hỏa uống sữa lúc hơn 5 giờ, tính cũng sắp đến giờ đói .

 

Triệu Kiến Quốc với họ: “Mọi đến đúng lúc lắm, tầm núi dưa hấu, đào, nho, táo đỏ, lê, còn cả táo tây đều đang chín rộ.”

 

Liễu Nhân Nhân tò mò quanh, cây ăn quả núi mọc , nhiều công nhân vườn đang bận rộn hái quả.

 

Quả hái xuống sẽ xe tải lớn chở lên huyện, đến các cửa hàng bách hóa, bách hóa tổng hợp thành phố để bán.

 

Một loại quả để lâu còn bán sang tỉnh ngoài.

 

Triệu Kiến Quốc thở dài: “Tiếc là năm nay thời tiết , sản lượng trái cây cao bằng năm ngoái.”

 

Vùng đất thích hợp trồng cây ăn quả, năm tầm , vườn cây quả sai trĩu trịt, mỗi cây đều kết đầy trái, nặng trĩu áp cong cả cành, sản lượng vô cùng khả quan.

 

Không giống năm nay, vì thời gian dài mưa, ngày nào cũng nắng gắt, lá cây, cành khô đều thiêu đốt ở các mức độ khác .

 

Trái cây nhiều bằng năm, kích thước cũng nhỏ hơn chút.

 

Cũng may bên cạnh đập chứa nước dẫn nước tưới nên tổn thất quá lớn.

 

Cố Thành cũng thở dài theo: “Chỗ các còn đỡ, những nơi khác hoa màu ngoài đồng c.h.ế.t khô hết cả, thu hoạch năm nay e là chẳng còn bao nhiêu.”

 

“Haizz!” Triệu Kiến Quốc sa sầm mặt mày, “Năm nay ai cũng chẳng dễ dàng gì, nông dân trồng trọt càng khổ hơn.”

 

Người công ăn việc còn đỡ, mỗi tháng lĩnh lương thực nhà nước, giống dân quê trông chờ ông trời, nếu gặp thiên tai thì một năm lụng vất vả coi như bỏ sông bỏ biển, ngay cả cái ăn năm cũng .

 

Cố Thành vỗ vai bạn: “Thiên tai nhân họa, đây cũng là chuyện còn cách nào khác.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-81-hai-qua.html.]

Triệu Kiến Quốc chợt nghĩ điều gì, với : “Nói thật lòng, theo tình hình hiện tại, tớ nên mua chút lương thực tích trữ nhỉ?”

 

Mặc dù bọn họ là công nhân ăn lương thực nhà nước, nhưng thế sự vô thường, ai tương lai sẽ .

 

Năm mất mùa thì cái gì cũng quan trọng bằng lương thực, chỉ lương thực cầm trong tay mới mang cảm giác an .

 

Cố Thành khẽ gật đầu: “Cố gắng tích trữ nhiều chút .”

 

Hai họ cũng xuất từ nông dân, tuy mỗi đều công việc riêng, nhưng thật sự đến lúc đó, cũng thể bỏ mặc của .

 

Triệu Kiến Quốc liền hỏi: “Cha chẳng ở nông thôn , kiếm ít lương thực nào ?”

 

Hoàn cảnh của Triệu Kiến Quốc giống Cố Thành lắm, Cố Thành là chuyển ngành về quê, nhưng quê Triệu Kiến Quốc ở huyện Sùng Dương, là chuyển ngành về quê vợ.

 

Vợ thành phố.

 

Cố Thành: “Bây giờ ở quê đều ăn chung nồi, lấy lương thực mà kiếm.”

 

Cho dù lương thực, mùa màng thế cũng chẳng ai chịu bán.

 

Triệu Kiến Quốc nghĩ ngợi thì thầm với : “Tớ mấy nông dân ở vùng sâu vùng xa, do địa thế quá hẻo lánh nên ít chịu ảnh hưởng bởi chính sách cấp , việc trồng trọt chăn nuôi trong nhà hạn chế, e là trong tay họ ít lương thực tồn. Lát nữa tớ hỏi thăm thử xem, lấy ?”

 

Cố Thành liếc bạn, gì, nhưng hai hiển nhiên đạt sự đồng thuận.

 

Liễu Nhân Nhân: “......”

 

Được , coi cô như khí là .

 

Triệu Kiến Quốc dẫn hai vợ chồng leo lên đỉnh núi, : “Chỗ cao quả ngọt, hai ăn gì cứ hái tự nhiên.”

 

Cố Thành: “Ghi nợ cho ?”

 

Triệu Kiến Quốc sững : “...... Thế thì , cùng lắm tớ tính cho các giá thấp nhất thôi.”

 

Trái cây rẻ , hai vợ chồng lỡ tay hái một hai trăm cân thì gánh nổi.

 

Cố Thành cũng chỉ đùa chút thôi, đầu hỏi Liễu Nhân Nhân: “Em hái gì?”

 

Khu táo, táo đỏ và nho.

 

Liễu Nhân Nhân đều thích: “Mỗi loại hái một ít .”

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Cố Thành liền bế con cùng cô hái quả.

 

Triệu Kiến Quốc định giúp bế đứa bé, nhưng đưa tay , Cố Viêm Viêm liền ngạo kiều đầu , cho cái gáy.

 

Vì ở nơi lạ lẫm, trong lòng Cố Viêm Viêm chút sợ hãi, cứ bám riết lấy Cố Thành chịu xuống.

 

Lúc lạ bế bé là chuyện thể nào.

 

Liễu Nhân Nhân giải thích: “Xin Triệu nhé, thằng bé sợ lạ.”

 

Triệu Kiến Quốc để ý lắm: “Không , trẻ con đứa nào chẳng thế, tớ cũng hai thằng con trai một đứa con gái, đến nhớ báo một tiếng, tớ dẫn chúng nó tới chơi cùng.”

 

Cây táo cao, lúc hái dùng dụng cụ, Triệu Kiến Quốc dạy bọn họ cách .

 

Liễu Nhân Nhân thèm ăn trái cây, cô thích quá trình hái quả hơn, tận hưởng.

 

Táo tây, táo đỏ, nho, mỗi loại hái non nửa sọt.

 

Cuối cùng, chỗ khác hái một rổ đào, hai quả dưa hấu to. Khó khăn lắm mới tới một chuyến, đương nhiên hái nhiều chút mang về.

 

Liễu Nhân Nhân thực còn , nhưng trái cây đủ nhiều , hái thêm nữa sợ mang về nổi.

 

Triệu Kiến Quốc hào phóng : “Mọi hái bao nhiêu cứ hái, chiều nay vặn xe tải lớn thành phố giao hàng, hai thể nhờ xe về.”

 

Huyện Sùng Dương thành phố khéo qua huyện Tân An.

 

 

Loading...