Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 82: Gà rừng

Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:23:28
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Có xe nhờ tự nhiên tiện hơn nhiều, nhưng xe tải lớn là xe của nhà nước.

 

Cố Thành hỏi : “Liệu phiền phức gì ?”

 

“Có gì mà phiền, tớ với tài xế một tiếng là .” Triệu Kiến Quốc xua tay, “Tớ ở đây bao nhiêu năm, chút mặt mũi vẫn nể.”

 

Có xe tải đưa về, Liễu Nhân Nhân liền buông tay hái tiếp.

 

Quả sung, đào, mận hái thêm một ít, dưa hấu to hái thêm hai quả nữa.

 

Ăn hết cũng , thể phơi thành hoa quả khô để dành, đến lúc đó vặn cho Cố Viêm Viêm mài răng.

 

Triệu Kiến Quốc đến ngẩn , nhịn thì thầm với Cố Thành: “Vợ ...... cũng chịu chi thật đấy.”

 

Thực là Liễu Nhân Nhân tiêu tiền hoang phí.

 

Hiện tại cái gì cũng tăng giá, hoa quả cũng thế, tuy tăng kinh khủng như lương thực nhưng bên ngoài cũng bán gần hai đồng một cân.

 

Anh để cho Cố Thành giá thấp nhất thì cũng một đồng một cân, hai vợ chồng hôm nay hái quả ít nhất cũng hai trăm mấy, gần ba trăm cân.

 

Hai ba trăm đồng đấy!

 

Gần bằng lương một năm của công nhân bình thường huyện.

 

Triệu Kiến Quốc mà xót ruột, vợ thành phố mà còn bao giờ dám mua hoa quả kiểu .

 

Cố Thành chút để ý : “Kiếm tiền chính là để cho vợ con tiêu mà.”

 

Triệu Kiến Quốc cảm thán: “ là chỉ !”

 

Tuy đàn ông nuôi gia đình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng nhiều đến mức độ như Cố Thành.

 

Gần 10 giờ, cả nhóm thu dọn đồ đạc chuẩn xuống núi, đỉnh núi quá nóng, ở thêm nữa sợ Cố Viêm Viêm sẽ say nắng.

 

Cố Thành và Triệu Kiến Quốc, hai đàn ông sức dài vai rộng dùng đòn gánh gánh mấy sọt trái cây xuống núi.

 

Liễu Nhân Nhân bế Cố Viêm Viêm.

 

Tiểu gia hỏa chắc là đói bụng, quả táo to gặm đầy nước miếng cũng vứt , cái đầu to cứ rúc lòng Liễu Nhân Nhân.

 

Tới chân núi, tìm một gian phòng trống, Liễu Nhân Nhân đóng cửa , cởi cúc áo cho Cố Viêm Viêm bú.

 

Sắp đến trưa, giờ trời quá nắng, thích hợp để lên đường về.

 

Xe tải lớn cũng tầm bốn giờ chiều mới xuất phát.

 

Cho nên, gia đình ba còn ở đây mấy tiếng đồng hồ nữa.

 

Triệu Kiến Quốc bàn với Cố Thành chuyện ăn trưa: “Gần đây cái thôn, mỗi tháng tớ đều nộp lương thực cho nhà ăn của họ, nhờ họ nấu cơm giúp, trưa nay ăn cơm ở đó luôn.”

 

Ở vườn trái cây chỉ mười nhân viên chính thức, còn đều là dân quê ở thôn gần đó thuê đến giúp.

 

Mười , thuê riêng một nấu cơm thì lãng phí, cho nên bọn họ đều nộp lương thực để ăn chung ở nhà ăn trong thôn.

 

Tuy nhiên, hôm nay Cố Thành và gia đình đột ngột ghé thăm, dặn nhà ăn nấu thêm cơm cho hai , cơm nước ở đó đều nấu theo đầu , thể cơm thừa.

 

Huống hồ, gia đình Cố Thành tới đây là khách, thể để khách ăn cơm căng tin ?

 

Triệu Kiến Quốc cân nhắc: “Hay là tiệm cơm quốc doanh ăn nhé?”

 

tiệm cơm quốc doanh ở huyện, cách đây xa.

 

Cố Thành lắc đầu: “Không cần phiền phức thế , trưa nay ăn qua loa chút là .”

 

Ngừng một chút, Cố Thành suy tư hỏi: “Cậu rành mấy ngọn núi quanh đây ? Hay là lên núi kiếm con gà rừng?”

 

Triệu Kiến Quốc: “......”

 

Trời ạ, đây là cái kiểu “ăn qua loa” mà đấy hả?

 

Thảo nào Liễu Nhân Nhân tiêu tiền mạnh tay như , hóa cả hai vợ chồng đều là xởi lởi, kẽ tay rộng.

 

Tuy nhiên, nghĩ đến việc lên núi săn bắn, Triệu Kiến Quốc cũng thấy hứng thú, lòng rạo rực: “Vậy xem .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-82-ga-rung.html.]

 

Nếu săn mấy con gà rừng thì cũng , cải thiện bữa ăn.

 

Triệu Kiến Quốc việc ở nông trường, thiếu hoa quả ăn, nhưng một tháng chỉ ăn thịt đôi ba , trong bụng thiếu chất béo trầm trọng.

 

Vì thế, khi Liễu Nhân Nhân cho con b.ú xong , liền hai đàn ông bàn chuyện lên núi lượn một vòng.

 

Liễu Nhân Nhân: “......”

 

Nhiệt độ bên ngoài cao như thế mà họ cũng chê nóng.

 

Triệu Kiến Quốc nhường chỗ việc cho Liễu Nhân Nhân, cùng Cố Thành lên núi.

 

Triệu Kiến Quốc việc ở vườn trái cây, đôi khi bận quá thì ngủ luôn tại văn phòng, bên trong kê một chiếc giường gỗ nhỏ.

 

Trời nóng, giường cũng chăn, chỉ mắc một cái màn.

 

Liễu Nhân Nhân dỗ Cố Viêm Viêm ngủ, cởi giày cho bé giường một lát.

 

thu xếp chỗ trái cây hái, hoa quả sợ nhất là va đập, lót một lớp cỏ khô dày đáy và xung quanh sọt.

 

Vườn trái cây thứ thiếu nhất chính là cỏ khô và sọt đựng quả.

 

Liễu Nhân Nhân chọn mấy cái sọt nhỏ, sọt chắc chắn, mỗi cái đựng 5-60 cân quả.

 

Táo hái nhiều nhất, đầy ắp một sọt.

 

Đào và táo đỏ một sọt, sung và mận một sọt, còn nửa sọt nho và bốn quả dưa hấu to, mỗi quả nặng mười mấy cân.

 

Chỗ trái cây , Liễu Nhân Nhân ước chừng đến 260, 270 cân.

 

Thu xếp xong trái cây, Liễu Nhân Nhân rảnh rỗi nhàm chán, loanh quanh bên ngoài một vòng, rửa một quả táo ăn.

 

Lén thời gian, gần mười hai giờ, hai vẫn về.

 

Cũng qua bao lâu, Cố Thành và Triệu Kiến Quốc rốt cuộc cũng .

 

Hai xách theo ba con gà rừng, hai con thỏ rừng và một túi trứng gà rừng.

 

Giữa trưa, cả hai đều nóng đến mồ hôi ướt đẫm áo, nhưng thần sắc phấn khích.

 

“Em dâu đợi sốt ruột nhỉ.” Triệu Kiến Quốc mặt đỏ bừng vì nắng, lau mồ hôi , “Đi, tớ dẫn tới nhà bí thư chi bộ thôn, mượn bếp nhà ông dùng một chút, khéo việc cần .”

 

Liễu Nhân Nhân ngơ ngác, mơ mơ màng màng bế Cố Viêm Viêm lên xe đạp.

 

Trên đường , Cố Thành mới với cô: “Bọn phát hiện dấu vết lợn rừng núi, báo cho trong thôn một tiếng.”

 

Lợn rừng nếu xuống núi sẽ phá hoại hoa màu, hơn nữa, nếu ai xui xẻo gặp lợn rừng thì cũng nguy hiểm.

 

Cố Thành , đáy mắt lóe lên một tia sáng u tối.

 

Hai chung sống lâu như , tính cách của Cố Thành, Liễu Nhân Nhân dám hết nhưng cũng hiểu tám chín phần.

 

Liễu Nhân Nhân chớp mắt, khỏi hỏi: “Anh theo săn lợn rừng ?”

 

Cố Thành đầu cô: “Được em?”

 

Liễu Nhân Nhân toát mồ hôi: “Vậy bao giờ mới về ? Em còn chạy về nhà đấy.”

 

Cô phát hiện đàn ông đặc biệt thích lên núi săn bắn, là trong xương tủy dòng m.á.u nhiệt huyết, m.á.u mạo hiểm.

 

Người như lẽ yêu thích cuộc sống quân ngũ mới đúng, cũng tại lúc đó chọn xuất ngũ.

 

Lên núi săn lợn rừng, chắc chắn thể tính chuẩn thời gian .

 

Cố Thành tính : “Nếu muộn quá thì thể xin ngủ nhờ trong thôn một đêm.”

 

Khóe miệng Liễu Nhân Nhân giật giật: “...... Được , thì .”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Đàn ông hứng thú với việc , Liễu Nhân Nhân cũng mất hứng, nếu cùng trong thôn thì mức độ nguy hiểm chắc lớn.

 

Thôn xa, đạp xe vài phút là tới.

 

Nơi họ đến là thôn Vương gia. Thôn Vương gia lớn, phóng mắt xa là những cánh đồng bát ngát.

Loading...