Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 89: Nhà họ Cố đòi lương thực
Cập nhật lúc: 2025-12-04 07:01:53
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một đồng tiền thật sự là quá ít, hiện tại ở bên ngoài đến một cân thịt cũng mua nổi.
Hai con thỏ giống của cô ít nhất cũng nặng năm sáu cân, lỡ nổi lòng tham...
Liễu Nhân Nhân nghĩ thôi thấy lỗ nặng.
Lúc vì giúp trong thôn nuôi thỏ nên suy xét cẩn thận như .
Giờ ngẫm thật sự chút .
Phải tranh thủ bảo bọn họ trả thỏ sớm thôi.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lúc vốn thỏa thuận là chờ sinh xong thỏ con trả hai con thỏ giống.
Hơn 5 giờ chiều, bên ngoài trời vẫn nóng, Liễu Nhân Nhân cũng vội nấu cơm tối.
Trước tiên dùng bếp lò nấu một nồi chè đậu xanh, thả xuống giếng để ngâm cho mát.
Cố Thành tan sẽ về muộn một chút, buổi trưa lúc ăn cơm khi tan còn qua nhà họ Cố một chuyến, đưa chút trái cây cho bố chồng.
...
Nhà họ Cố.
Trên xe đạp của Cố Thành buộc hai sọt trái cây, biếu nhà họ Cố một sọt gồm mười mấy cân nho, năm sáu cân táo đỏ và một quả dưa hấu lớn.
Anh tan liền qua khu đại viện thu thịt muối, soạn hai sọt trái cây.
Lúc đến nhà họ Cố vặn gặp nhà về.
Cố Thành gọi: “Cha , con mang chút trái cây qua cho hai đây.”
“Muốn c.h.ế.t .” Mẹ Cố thấy sọt trái cây, mặt chẳng chút vui mừng nào, ngược tối sầm mặt mũi, “Con xem, mua nhiều quả thế gì, tiền thì mua thêm chút lương thực .”
Mua nhiều trái cây thế tốn bao nhiêu tiền hả?
Mẹ Cố mà đau lòng, tiền mua trái cây gì? Trái cây chẳng thể no bụng, thà mang cho bà thêm ít lương thực còn hơn.
Nếu thì đưa luôn tiền mua trái cây cho bà cũng !
Thái độ của Cố, Cố Thành quen , nội tâm chút gợn sóng, chỉ : “Đổi ở chỗ bạn bè, tốn tiền ạ.”
“Không tốn tiền mà cho con nhiều quả thế á?” Mẹ Cố hiển nhiên tin, mí mắt bất mãn hất lên, “Nói thật , vợ con mua ? Mẹ cho con , đàn bà thể chiều quá, nếu con cực khổ kiếm tiền đều sẽ nó phá sạch thôi!”
Cái cô Liễu Nhân Nhân thật sự quá sống, nhà ba mà mua lắm trái cây thế gì?
Cố Thành đặt sọt xuống, : “Cha , con về đây.”
“Ấy!” Mẹ Cố lập tức gọi giật , “Lời con hả? Muốn , con cứ giao tiền lương cho bảo quản là nhất, các con còn trẻ, cứ tiêu hoang. Để ở chỗ , giữ hộ cho, một xu cũng tiêu!”
Cố Thành: “...”
“Khụ khụ...” Cha Cố ho một tiếng, bảo con trai thứ, “Hay là nhà uống miếng nước hãy về?”
Cố Thành mỗi về, bà lão lải nhải chuyện tiền nong, đến ông còn thấy phiền.
Cố Thành lắc đầu: “Không cần ạ, con khát. Cha...”
Nghĩ nghĩ, vẫn nhắc nhở một câu: “Năm nay thu hoạch ngoài đồng chắc lắm, cha nhất nên trữ nhiều lương thực trong nhà.”
Cha Cố nông dân cả đời, tự nhiên hiểu điều , thở dài : “Cha ...”
“Biết cái rắm!” Mẹ Cố xen ngang, “Hiện tại cho phép buôn bán lén lút, dân quê như mà mua lương thực? Cố Thành , con chẳng mỗi tháng đều lĩnh lương thực thương phẩm ? Hay là , mỗi tháng con đưa chút lương thực về đây? Cũng cần nhiều, đưa một nửa là .”
Cha Cố hít sâu một , bà lão đúng là đùa, quả thực là sư t.ử ngoạm, ông mà thấy quá đáng, cạn lời : “Bà hươu vượn cái gì đấy, con trai một tháng ngần lương thực, cả nhà nó còn đủ ăn, lấy dư thừa mà cho bà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-89-nha-ho-co-doi-luong-thuc.html.]
“Cho thì ?” Mẹ Cố đúng lý hợp tình, “ là nó! Sao, nó thể nuôi con nuôi vợ, mà thể nuôi bố đẻ ?”
Nói kiểu gì cũng với cái lý lẽ !
“Chẳng mỗi tháng đưa bà mười đồng !” Cha Cố bất mãn việc bà lão ăn tướng quá khó coi, phẩy tay với Cố Thành, “Được , trời sắp tối, con mau về .”
Cố Thành trầm giọng : “Cha , Viêm Viêm sắp ăn cơm , thằng bé ăn khỏe lắm, chút lương thực của con cả nhà ăn còn đủ, đúng là dư để biếu cha , điều...”
“Có điều gì?” Mẹ Cố trong lòng vui vẻ.
Cố Thành dừng một chút, tiếp tục : “Nếu cha tiền trong tay thì đưa con, con sẽ mua giúp lương thực.”
“Không tiền!” Mẹ Cố trợn trắng mắt, suýt chút nữa chọc tức hộc máu. Cái thằng ranh con , đúng là nhẫn tâm mà!
“Sao tiền.” Cha Cố liếc bà một cái, “Bà lấy tiền giấu trong tủ đưa cho Cố Thành, nhờ nó mua giúp ít lương thực.”
Bà lão thể tiền . Tiền lương Cố Thành gửi về , cộng với tiền biếu mỗi tháng trong năm nay, bà đều giữ cả đấy.
Hơn nữa, tiền tiết kiệm tuyệt đối ít.
Thấy Cố trơ nhúc nhích, cha Cố khuyên bà: “Đã là lúc nào ? Tiền quan trọng bằng lương thực, mua lương thực, cả nhà đều c.h.ế.t đói đấy!”
Mẹ Cố vẫn d.a.o động, bộ tỉnh bơ : “ kệ, dù đòi tiền thì , đói thì đói, sinh cái thứ lo nghĩ, dứt khoát để c.h.ế.t đói cho xong.”
Tiền tay Cố thì chỉ chứ .
Còn lương thực thì cũng quan trọng thật, nhưng bà chắc chắn Cố Thành sẽ thực sự bỏ mặc họ!
Cha Cố: “...”
Nhìn bộ dạng của bà là thể moi một xu nào.
Cố Thành lùi một bước : “Vậy thế , mười đồng mỗi tháng con sẽ đưa nữa, coi như quy đổi thành lương thực.”
Một tháng mười đồng tiền lương thực, hai ông bà già ăn cũng tàm tạm đủ .
Còn những khác... Cố chịu bỏ tiền thì càng quản .
Sau đói cũng liên quan đến .
Vừa dứt lời, Cố Thành đạp bàn đạp, phóng xe thẳng.
Mẹ Cố tức c.h.ế.t, chỉ bóng lưng Cố Thành mắng: “... Ông trời ơi, sinh cái thứ thế chứ!”
Thằng vô lương tâm , tức c.h.ế.t bà mất.
Cha Cố bất đắc dĩ: “Bà... cứ chờ mà chịu thiệt .”
Năm mất mùa, lương thực vô giá, giờ mua, tiền cũng chẳng mua .
...
Trời sắp tối, rốt cuộc cũng mát mẻ hơn một chút.
Buổi tối, Liễu Nhân Nhân món cá mặn cay tê, đậu Hà Lan xào, hấp mấy cái màn thầu bột mì trắng.
Trên bàn còn đồ ăn lấy từ nhà ăn về. Haizz, nhà ăn đồ ăn ngày càng qua loa.
Mắt thường thể thấy, đồ ăn lấy về chỉ rau chứ cơm.
Đến rau dại cũng , phơi khô để dự trữ.
Cho nên thời gian dân làng ăn bánh bột ngô trộn lá khoai lang.
Mọi năm lá khoai lang ngoài ruộng là để cho heo ăn.
hiện tại... heo mà ăn, ăn .