Quân Hôn Thập Niên 70: Vợ Chồng Nhà Này Đều Có Máu Điên - Chương 311: Lục Đắc Thắng nghĩ lại, nghiêm khắc quản giáo anh em Lục Giải Phóng
Cập nhật lúc: 2025-12-09 23:59:33
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , trời còn tờ mờ sáng, em Lục Giải Phóng đang ngủ đặc biệt thơm ngọt. Trong mơ đều là đồ ăn ngon, đùi gà, còn chân giò lớn. Miệng hai em chép chép ngừng, đùi gà cùng chân giò đưa đến bên miệng, chỉ kém một phân nữa là thể ăn trong miệng.
“Bốp!”
Một cái bàn tay to lớn từ trời giáng xuống, đ.á.n.h bay đùi gà cùng chân giò. Sau đó khuôn mặt đen sì ‘khủng bố’ của Lục Đắc Thắng, giống như phóng đại gấp mấy trăm , xuất hiện mặt hai em, dữ tợn.
Hai em sợ tới mức giật một cái, cả đều tỉnh táo hẳn.
“Trời còn sáng, bố cái gì !”
Hai em tức đến mức đ.ấ.m ông già, nhưng bọn họ cái gan ch.ó .
“Trừng lớn mắt ch.ó lên mà xem, mặt trời mọc kìa, mau dậy đ.á.n.h quyền! Ông đây chính là vì quản giáo chúng mày nên mới nuôi hai thằng phế vật. Sau mỗi ngày đúng 5 giờ rưỡi sáng dậy đ.á.n.h quyền, mưa to gió lớn cũng nghỉ!”
Lục Đắc Thắng chỉ mặc bộ quần áo mỏng manh, tinh thần phấn chấn. Mỗi sáng đúng 5 giờ rưỡi ông đều dậy đ.á.n.h quyền, kiên trì suốt 40 năm nay.
“Đứa nào phế vật? Chúng con mới lập công trạng hạng nhì đấy!”
Hai em đồng thanh phản bác. Nếu là , ông già mắng bọn họ phế vật thì bọn họ chắc chắn một chữ cũng dám cãi, nhưng hiện tại bọn họ quá tự tin .
Huân chương hạng nhì mới mẻ còn nóng hổi đây , nhà ai phế vật mà lập công trạng hạng nhì hả?
“Hạng nhì liền kiêu ngạo tự mãn? Bố mày đây nhiều huân chương quân công như , tao kiêu ngạo ? Còn lề mề cái gì, trong vòng năm phút mặt ở sân tập, nếu ông đ.ấ.m c.h.ế.t chúng mày!”
Lục Đắc Thắng thưởng cho mỗi đứa một cái tát. Chỉ là cái hạng nhì nho nhỏ mà thôi, cái tư cách gì mà kiêu ngạo tự mãn?
Trước do công việc bận quá, thêm tư tưởng nhận thức vấn đề, cảm thấy đàn ông lo việc bên ngoài, đàn bà lo việc trong nhà nên quản giáo ba đứa con trai. Lục Dã dã man sinh trưởng thành tài, còn hai thằng nhãi hỏng mất.
Trong thời gian ông vẫn luôn tự kiểm điểm, cũng nhận sai lầm của chính . Có sai thì sửa thôi. Lục Đắc Thắng quyết định bớt chút thời gian nghiêm khắc quản giáo hai thằng con , cầu chúng nó giống cả tiền đồ, chỉ cầu gặp nguy hiểm thể tự bảo vệ .
“Biết !”
Hai em bực bội rống lên, đầu vỗ đến ong ong, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Lục Đắc Thắng sân đợi. Hai đứa lì giường thêm ba giây, gian nan xuống giường, đến bên cửa sổ, xốc rèm lên bên ngoài tối đen như mực, đồng thời thở dài.
“Suốt ngày trợn mắt dối, mặt trời mọc cái ch.ó má gì, mặt trăng còn lặn . Viện Triều, mày xem mấy giờ ?”
Lục Giải Phóng c.h.ử.i thề, kiếp trộm, tối om thế dậy đ.á.n.h cái quyền ch.ó gì chứ!
Lục Viện Triều vả nước lạnh lên mặt mấy cái, nước lạnh buốt giật , thanh tỉnh. Hắn nâng cổ tay lên xem, trề môi kêu lên: “5 giờ 05 phút. Á đù, ông già 5 giờ rưỡi ?”
Lục Giải Phóng tức giận đ.ấ.m mạnh ngực. Trừ thời gian ông già huấn bọn họ năm phút, cách khác, ông già 5 giờ đúng tới gọi bọn .
Cuộc sống thể qua nổi nữa!
Vẫn là sớm một chút quân đội , ít nhất quân đội 6 giờ mới dậy huấn luyện, so với ông già còn nhân tính chán.
Hai em tuy rằng đầy bụng bực tức, nhưng động tác dám chậm. Ông già đ.á.n.h thật đấy, xuống tay còn cực tàn nhẫn.
Hai phút dùng nước lạnh rửa mặt đ.á.n.h răng, thêm một phút gấp chăn, một phút mặc quần áo, một phút cuối cùng lao sân.
“Báo cáo!”
Hai em thẳng tắp, kính lễ.
“Đánh quyền!”
Lục Đắc Thắng xong liền bài quyền. Mỗi một quyền đều uy vũ sinh phong, khí thế bức . Bài quyền ông luyện từ nhỏ, cũng tên là gì, chỉ học từ một tiêu sư giải nghệ về quê trong thôn.
Tiêu sư với ông, bài quyền luyện nội kình, luyện nhiều chỗ lợi. Lục Đắc Thắng kiên trì 40 năm, những chỗ khác cảm giác , nhưng thể cùng tinh khí thần xác thật so với bạn cùng lứa tuổi cường tráng hơn ít. 40 năm qua ông cũng ít cảm mạo ốm vặt, trừ bỏ thương thì gần như bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-70-vo-chong-nha-nay-deu-co-mau-dien/chuong-311-luc-dac-thang-nghi-lai-nghiem-khac-quan-giao-anh-em-luc-giai-phong.html.]
Bài quyền ông dạy cho ba em Lục Dã, chỉ cần ông ở nhà, buổi sáng đều sẽ gọi ba em dậy đ.á.n.h quyền, chỉ tiếc thời gian ông ở nhà quá ít.
“Chưa ăn cơm ? Mềm oặt, đàn bà đ.á.n.h còn khí thế hơn chúng mày. Nắm tay như thế thì thỏ cũng đ.á.n.h c.h.ế.t chứ đừng đ.á.n.h địch!”
Nhìn bộ dạng đ.á.n.h quyền của hai em, Lục Đắc Thắng ghét bỏ cực kỳ, sửa động tác mắng.
Cứ thế luyện đến khi mặt trời mọc, hai em một mồ hôi, bụng đói meo. Bất quá đ.á.n.h xong quyền, thư thái, tinh thần thập phần no đủ.
“Ban ngày chúng mày rảnh rỗi thì dọn dẹp một gian phòng khác , hai thằng đàn ông chen chúc một cái giường thì thể thống gì!”
Lúc ăn sáng, Lục Đắc Thắng phân công nhiệm vụ cho hai em.
Vốn dĩ mỗi một phòng, nhưng dọn phòng tốn ít công sức, hai em ngại phiền phức nên chỉ dọn một gian, hai chen chúc một chiếc giường.
“Mấy bữa nữa là về quân đội , dọn dẹp lãng phí!”
Lý do của hai em hùng hồn, dù bọn họ cũng chê chật.
“Lười thì là lười, đừng mà viện cớ. Ăn cơm xong thì dọn!”
Lục Đắc Thắng hung hăng trừng mắt một cái, liếc qua là thấu cái gân lười của hai thằng con.
“Bọn con dọn thì thành vấn đề, nhưng chờ bọn con , vỏ chăn ga trải giường bố giặt!” Lục Giải Phóng lầm bầm một câu.
“Không giặt nó mốc lên đấy.”
Lục Viện Triều lập tức bổ sung.
Lục Đắc Thắng trầm mặc vài giây, giả bộ như việc gì, húp cháo sù sụp, tuyệt nhiên nhắc chuyện dọn phòng nữa.
Hai em gầm bàn đắc ý đập tay . Ông già cứ bọn họ lười, hừ, lười nhất chính là ông già mới đúng.
“Cho bọn con ít tiền!”
Lục Giải Phóng một tay cầm bánh bao gặm, tay duỗi mặt Lục Đắc Thắng.
“Ngày hôm qua cho một trăm đồng ?”
“Tiêu hết .”
Hai em trả lời một cách hùng hồn. Cuối cùng còn thừa tám đồng tám hào tám xu cũng quà gặp mặt cho cháu tương lai , hiện tại túi bọn họ sạch hơn cả mặt.
“Một trăm đồng một ngày liền tiêu hết? Ông đây cho dù mở xưởng in tiền cũng nuôi nổi hai thằng phá gia chi t.ử chúng mày. Còn 50 đồng đây, tiêu tiết kiệm chút!”
Lục Đắc Thắng nhà cầm 50 đồng, tức giận đập lên bàn, còn hỏi bọn họ hôm nay định .
“Đi nông trường thăm !”
Hai em đồng thanh trả lời.
Lục Đắc Thắng nhíu mày, tuy rằng chán ghét Lâm Mạn Vân, nhưng dù cũng là ruột của con trai, vẫn nên thăm.
“Bà nếu bắt chúng mày cái gì thì đừng đáp ứng. Bà ở nông trường đói c.h.ế.t, cũng mệt c.h.ế.t , đừng bà than!”
Lục Đắc Thắng dặn dò vài câu, ăn cơm xong liền .
Hai em rửa bát, mua hộp sữa mạch nha, một gói bánh quy cùng thịt hộp, còn một túi trái cây, đạp xe nông trường. Hỏi thăm một chút mới Lâm Mạn Vân đang việc ở chân núi.
“Hai con trai đều lập công trạng hạng nhì, khẳng định thể rời khỏi nơi . Mấy cái việc cũng nên nữa, các thích thì , đừng hòng bắt . với các giống , các con trai lập công trạng hạng nhì ?”
Giọng kiêu ngạo đắc ý của Lâm Mạn Vân từ xa truyền đến. Hai em mới đến chân núi liền thấy, hẹn mà cùng nhíu chặt mày.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ