Quân Hôn Thập Niên 80: Trở Thành Vợ Đẹp Nóng Bỏng Nổi Bật Ở Đại Viện - Chương 098: Cả đời chưa từng thấy người nào ngang ngược như vậy

Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:02:05
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tích tắc, tích tắc.

Kim đồng hồ thời gian chuyển động từng phút từng giây.

Ding dang – dang –

Tiếng chuông báo hiệu giờ việc buổi chiều lúc hai giờ vang lên.

Bóng béo tròn như con cá mập của Quách Quý Minh cuối cùng cũng xuất hiện.

Trong tay xách một chiếc túi vải nhỏ hoa lá, kiểu dáng phụ nữ.

Phải rằng, từ xa so với hôm qua thì trông "đáng yêu" hơn ít.

Vẫn là tại văn phòng của Sở trưởng Trạch Vĩnh Thọ, nhưng mặt nhiều hơn hẳn, ngoài Quách Quý Minh , chỉ kế toán chuyên trách, mà còn những nhân viên phụ trách vụ án khác.

Sau khi kiểm đếm xong tiền, khớp với con thỏa thuận.

Xoạt xoạt, Dung My nhanh nhẹn và dứt khoát ký tên lên giấy cam kết tha thứ, áp ngón tay điểm chỉ.

Cô lấy khăn tay lau sạch mực đỏ đầu ngón tay.

Đứng dậy, thò tay túi lấy một bao tải nhỏ, mặt , cô giũ giũ nó.

Mở bao tải , cô xếp từng xấp tiền một bỏ trong bao.

Sau đó, cô tươi, đôi mắt cong cong như trăng non, , đặc biệt chú ý đến Quách Quý Minh và Trạch Vĩnh Thọ.

"Vụ việc giải quyết thỏa , phiền hai vị lãnh đạo nữa. còn vội ngân hàng nông thôn gửi tiền đây, xin phép nhé."

Nói xong, cô quẳng bao tải lên vai, một tay vẫy vẫy " thiện" với hai họ, nụ mặt vẫn rạng rỡ như thường.

Cô bước khỏi cửa với những bước chân nhịp nhàng, tấu tấu tấu, miệng ngâm nga giai điệu mà họ còn từng bao giờ.

"...! !!!" Quách Quý Minh đôi mắt rời theo bóng lưng Dung My rời , một bàn tay nhỏ béo mập chỉ trỏ giữa trung, tay ôm lấy ngực.

Hai con ngươi trắng dãn của đảo lên, suýt chút nữa thì tắt thở tại chỗ vì tức.

"Quách ! Đừng tức đến ngất chứ!" Trạch Vĩnh Thọ nhanh tay nhanh mắt bước tới đỡ lấy , tiếc rằng tầm vóc của Quách Quý Minh thực sự đáng kinh ngạc, suýt nữa khiến lão đau cả eo, lùi mấy bước liền mới giữ thăng bằng.

Sau khi định hình, lão nhanh chóng tay bấm mạnh một cái nhân trung của Quách Quý Minh.

Hự hự –

Cưỡng ép "cấp cứu" Quách Quý Minh tỉnh .

Trên nhân trung in hằn một vết lõm sâu hoắm, rõ ràng là đau, nhưng so với nỗi đau trong lòng, nỗi đau thể xác tự khắc Quách Quý Minh bỏ qua.

Hắn vẫn Trạch Vĩnh Thọ nửa ôm nửa đỡ mà trong lòng lão.

Nước mắt, cứ thế lặng lẽ chảy dài theo khóe mắt, ào ào một tiếng động.

Miệng lẩm bẩm, "Trạch lão ca, sống cả đời , từng thấy nào ngang ngược như ."

Trạch Vĩnh Thọ liếc về phía cửa, nơi bóng dáng Dung My biến mất từ lâu.

Thu tầm mắt , cúi xuống Quách Quý Minh trong "vòng tay" .

Thương , mà cũng như đang thương chính , lão thở dài một , vô cùng bất lực , "Bây giờ thì cho thấy đấy."

Dung My đạp xe khỏi đó, quả thực là thẳng tiến đến ngân hàng nông thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-80-tro-thanh-vo-dep-nong-bong-noi-bat-o-dai-vien/chuong-098-ca-doi-chua-tung-thay-nguoi-nao-ngang-nguoc-nhu-vay.html.]

Đặt bao tải lên quầy, cô với nhân viên đang trong quầy, "Đồng chí, chào , gửi tiền."

Sau đó, nhân viên thấy vị khách mắt cứ thế nhẹ nhàng, lấy từ trong chiếc bao tải nhỏ từng xấp tiền một, xếp ngay ngắn thành chồng mặt cô .

đưa tay nhận hết tiền xuống, kiểm đếm từng xấp một, tổng cộng là tám nghìn tệ.

Số tiền còn , Dung My tạm thời giữ .

Một, cửa hàng cần vốn lưu động.

Hai, theo kế hoạch đưa cho Lý Thúc hai nghìn tệ, để tài trợ cho những đứa trẻ mồ côi của liệt sĩ.

Làm xong những việc , cô mới đạp xe về cửa hàng.

Chưa tới nơi, từ xa thấy tiếng ầm ầm, rầm rập, đây là bắt đầu khởi công .

Lưu Dung ở cửa, bên trong bụi bặm khá nhiều.

Vân Vũ

"Mẹ—"

Dung My đạp xe đến mặt Lưu Dung, phanh , hai chân chạm đất gọi.

Lưu Dung đầu , trông thấy Dung My thì vô cùng ngạc nhiên, "Ồ, con về , thế nào, thuận lợi ? Mấy khó dễ con chứ?"

Dung My hớn hở, đưa chiếc bao tải nhỏ cho bà, "Thuận lợi, đương nhiên là thuận lợi . Mẹ cầm lấy cái giúp con."

Lưu Dung vô ý thức đưa tay đón lấy, "Trong là..." Chữ "gì thế" còn kịp thốt .

Khi mở túi và thấy bên trong đầy tiền, bà hít một lạnh.

Mắt mở to thể tin nổi, Dung My, "Con... con cứ thế treo vai xách về ?"

dám tưởng tượng nổi, vốn tưởng lời con dâu gì dùng bao tải đựng tiền chỉ là đùa, ai ngờ thật sự dùng bao tải đựng tiền.

Mà còn cứ thế tùy tiện vắt vai, lấn lướt qua phố, ung dung tự tại xách khắp nơi...

Dung My xuống xe, khúc khích, "Không , phần nhiều con mang đến ngân hàng nông thôn gửi , đây là còn thôi. Con một đường tới đây, ngoài việc mặt con , chẳng ai để ý đến cái bao tải , yên tâm ."

So với khuôn mặt của cô, chiếc bao tải quả thực quá đáng chú ý.

Hơn nữa, ai thể ngờ cô tùy tiện dùng bao tải đựng tiền như ?

Đây , ngay cả Lưu Dung khi thấy cũng ngạc nhiên một chút mà.

Lưu Dung suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy Dung My quả thực lý.

Thế là, hai con nhanh chóng bỏ qua chuyện .

Lưu Dung mím môi , "Con bé Dung, chúng bưu điện một chuyến , thư cho cả con, báo với một tiếng là về nữa, để ở nhà cũng yên tâm."

Dung My gật đầu, leo lên xe đạp, đề nghị, "Được, lên xe , chúng mua cho Đại Bảo một món đồ chơi nhỏ chơi, gửi chung về luôn."

Phải rằng, lâu thấy giọng nũng nịu non nớt của nhóc con gọi cô là 'thím', cũng nhớ cái đứa đuôi sam nhỏ đó .

"Ừ." Lưu Dung gật đầu, mắt bà thoáng chốc ướt nhèm.

Nếu hỏi ở quê nhà Lưu Dung còn gì bà nỡ bỏ.

Đó chính là Chu Đại Bảo, đứa cháu bà bế ẵm từ nhỏ đến lớn.

 

Loading...