“Con đừng bậy, con chỉ là… chỉ là…” Chu Chánh Phó theo phản xạ lên tiếng bác bỏ, nhưng đến đoạn thì tự nhận thấy cũng tìm lý do gì để biện minh cho La Tú Tú.
Cuối cùng, chỉ tức giận lẩm bẩm c.h.ử.i mấy câu, mấy trong làng quả thật giữ mồm giữ miệng, thể những chuyện nhảm nhí mặt trẻ con.
Đang lúc với con trai về chuyện thế nào, thì Chu Nam Tự nhẹ nhàng lên tiếng với Chu Đại Bảo: “Mẹ bỏ con , con chỉ là đến nơi khác thôi, Đại Bảo nhà chúng đáng yêu như thế, nỡ lòng chứ, ?”
Chu Nam Tự và Chu Chánh Phó suy nghĩ khá tương đồng.
Dù Chu Chánh Phú và La Tú Tú vui đến , dù đối xử với Lưu Dung thế nào, thì đó cũng là ân oán giữa lớn, tuyệt đối thể kéo đứa trẻ nhỏ như dính ân oán của lớn.
Trong cuộc hôn nhân tình yêu , đứa trẻ là vô tội nhất.
Vân Vũ
“ họ con, theo khác bỏ , cũng bố nữa, bố sẽ kiếm cho con một kế, kế sẽ cùng bố sinh cho con một đứa em trai hoặc em gái, thì Đại Bảo sẽ ai thương nữa…” Chu Đại Bảo nghẹn ngào, những giọt nước mắt mặt cứ tuôn rơi liên tục, như thể ngừng .
Mẹ dù mắng con, nhưng cũng cho con đồ ăn, thế mà những bác, những bác gái , kế là , sẽ cho con ăn, cho con mặc, còn đ.á.n.h con mỗi ngày…
Nghĩ đến đó, bé liền kế chút nào.
“Làm mà ai thương chứ, bố vẫn sẽ thương con mà, con còn bà thương, còn chú, cô cả, cô út cũng sẽ thương, Đại Bảo còn nhiều thương cơ.” Chu Nam Tự lau nước mắt cho bé, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Còn cả cô thím nữa.” Chu Đại Bảo thấy Chu Nam Tự nhắc đến tên Dung My, liền thút thít bổ sung một câu.
Khiến Chu Nam Tự nên nên .
“Ừ, , còn cô thím, cô thím cũng thương, với , kế cũng đều là sẽ đ.á.n.h con, cho con ăn .”
“Con thích bà ?” Chu Nam Tự đổi cách hỏi.
“Dĩ nhiên là thích , cháu thích cô thím và bà nhất.” Nhắc đến Lưu Dung - nuôi nấng bé, trong mắt bé ánh lên sự rạng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-80-tro-thanh-vo-dep-nong-bong-noi-bat-o-dai-vien/chuong-154-ba-noi-cung-la-me-ke-cua-bo.html.]
“Bà đối xử với bố con ?” Chu Nam Tự hỏi.
“Ừ, bà đối với tất cả nhà đều , bà mỗi ngày nấu cơm, giặt quần áo, nông, còn trông Đại Bảo, nên Đại Bảo lời bà.” Chu Đại Bảo gật đầu mạnh mẽ, nhớ những lời Chu Chánh Phú thường dặn dò khi Lưu Dung chăm sóc ngày : Bà nhiều việc bận, con gây rắc rối, thêm phiền cho bà, con ngoan ngoãn lời bà.
Trong lòng Chu Nam Tự dâng lên một nỗi xót thương, “Thế chẳng đúng , bà chính là kế của bố con, kế cũng ?”
Đứa trẻ thật sự quá ngoan khiến thấy xót xa.
Nếu và Dung My sinh con, thì dù đứa trẻ nghịch ngợm quậy phá thế nào, cũng sẽ chiều chuộng, quyết để nó giống như Đại Bảo.
Trẻ con vốn dĩ ngây thơ vô ưu vô lo, bận tâm bất cứ điều gì, quản bất cứ chuyện gì. Nếu là một cô con gái giống Dung My, nhất định sẽ nâng niu cô công chúa nhỏ tay mà cưng chiều.
“Bà nội cũng là kế của bố ạ?” Chu Đại Bảo chút hiểu chút , miệng lẩm bẩm, lẩm bẩm xong đưa ánh mắt về phía Chu Chánh Phú, chờ đợi câu trả lời của .
“ , bà nội cũng là kế của bố, cũng đáng sợ lắm .” Chu Chánh Phú thở một dài, gượng ép một nụ Chu Đại Bảo.
Vẫn là khả năng giao tiếp của em trai hơn, lấy ngay Lưu Dung để so sánh, trong lòng thằng bé cũng sẽ sợ hãi nhiều như nữa.
Dù cho nguy cơ trong lòng con trai tạm thời giải tỏa.
đồng thời cũng càng củng cố thêm quyết tâm ở bên ngoài mưu sinh của Chu Chánh Phú.
Quê nhà dù , trong làng khi gặp chuyện cũng khá đoàn kết, chất phác, nhưng nhiều học vấn cao, là những ông già thô lỗ, tâm tư cũng đủ tinh tế, chỉ nghĩ đến chuyện trêu chọc trẻ con cho vui.
Cũng ngờ rằng trí nhớ của trẻ con như , xem xét liệu lời của gây tổn thương tâm hồn cho một đứa trẻ nhỏ như thế .