Rất nhanh, ba bọn họ rời khỏi nhà ga, Chu Nam Tự lái xe tới đón.
Chu Nam Tự tiên mở cốp xe, cất hành lý , đó đưa Chu Đại Bảo cho Chu Chánh Phú bồng, "Đại Bảo ngoan, chỗ bố , chú sắp lái xe ."
Vân Vũ
Chu Chánh Phú bồng Chu Đại Bảo hàng ghế .
Chu Đại Bảo đây là đầu tiên ô tô, cũng giống như lúc mới lên tàu hỏa, đối với thứ trong xe đều tràn đầy hiếu kỳ, đến nỗi quên luôn chuyện về thím bé.
"Đại Bảo, bảo bố mở cái túi vải bên cạnh cho cháu xem, xem bên trong là gì nào." Chu Nam Tự kéo cửa xe, khoang lái, đầu với hai cha con ở phía .
Tiểu gia hỏa thấy đồ chơi để xem, lập tức thu hút sự chú ý, thúc giục Chu Chánh Phú, "Bố, bố mau mở cho con xem là gì ."
Chu Chánh Phú theo lời, tìm thấy chiếc túi vải mà Chu Nam Tự .
Còn kịp mở túi , tiểu gia hỏa nhịn mà đưa tay ngắn ngủn , tự động thủ, "Bố, bố xem kìa, đây là cái gì ?!" Đôi mắt đen láy mở to tròn xoe.
Nóng lòng lấy , giọng nũng nịu thỏ thẻ, "Bố, bố xem những thứ giống những món đồ chơi ở nhà ạ? Cái hình nhỏ nhỏ , hình như ở nhà cũng , nhưng hình như giống cái lắm. Bố, bố mang theo những món đồ chơi thím bé mua cho con ?"
"Mang theo , mang theo ." Chu Chánh Phú chiều chuộng bất lực trả lời.
Lần Dung My mua cho nó ít đồ chơi gửi về, mua cũng là cùng một bộ. Vì , tiểu gia hỏa nhận ngay, món đồ chơi trông quen quen, vì màu sắc phối hợp khá tương đồng.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng nó cũng chút tự hào nhỏ.
Những đứa trẻ trong làng nó đồ chơi, ít đứa trẻ kết bạn với nó, ngay cả những đứa lớn hơn tầm mười tuổi - , ngay cả bố nó cũng tò mò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-80-tro-thanh-vo-dep-nong-bong-noi-bat-o-dai-vien/chuong-155-chu-oi-chu-nhuong-thim-cho-bo-chau-duoc-khong.html.]
Bố rõ ràng là chơi cùng nó, nhưng đó tự cũng mày mò cả nửa ngày.
"Thế nào, đồ chơi thím bé mua cho Đại Bảo, Đại Bảo nhà thích ?" Chu Nam Tự khởi động xe, nhẹ hỏi.
Chu Đại Bảo híp mắt gật đầu lia lịa, chớp chớp đôi mắt to, "Thích, là thím bé mua cho cháu ạ?!"
Tiếp đó, vô tư suy nghĩ trong lòng, "Thím bé đối với cháu quá, còn hơn cả cháu nữa, cháu thím bé cháu."
Nụ mặt Chu Nam Tự càng sâu hơn, "Thím bé chỉ thể là thím bé thôi, nhưng thím bé sẽ thương cháu hơn cả cháu."
Nghĩ đến việc vợ cũng thích trẻ con, trong lòng Chu Nam Tự cảm thấy như sức mạnh vô tận.
Ôi, nhưng tâm nguyện bố của , vẫn đợi thêm, đợi thêm nữa...
Chu Đại Bảo nhíu chặt mày, tay ôm đồ chơi gãi gãi, nghĩ ngợi một lúc, bỗng mắt sáng lên, "Vậy thì chú nhường thím bé cho bố cháu vợ, như thì thím bé thành cháu ?!"
Hai em đều suýt nữa vì suy nghĩ nhảy cóc của con trai / cháu trai mà sặc vì chính nước bọt của .
"Vậy , thím bé chỉ thể là vợ của chú thôi." Chu Nam Tự khẽ ho một tiếng.
Chu Đại Bảo hiểu.
"Vậy chú nhường vợ cho bố cháu ? Lúc chơi đồ chơi cùng , quà vặt để ăn, bà bảo Đại Bảo keo kiệt, cái gì chia sẻ với . Chú là lớn , lẽ nên..."